Dạo:
Cùng là tuổi trẻ như nhau,
Nhìn người lại thấy đớn đau cho mình.
Tuổi Trẻ Hồng Kông
(Ghi dấu cuộc đấu tranh bảo vệ dân chủ của
các em sinh viên học sinh ở Hồng Kông.
Cầu mong cuộc "Cách Mạng Dù" -- the Umbrella
Revolution -- của các em thành công.
Trông người lại nghĩ đến ta! )
Tuổi mười lăm mười bảy
Các nơi còn mê mải bướm hoa,
Chuyện đại sự quốc gia,
Riêng dành để lớp cha ông lo liệu.
Nhưng các em đây, dù niên thiếu,
Vẫn hiên ngang biểu lộ can trường,
Vì tương lai nền dân chủ quê hương,
Đang mạnh dạn xuống đường lo việc nước.
Những hạt giống Thiên An Môn ngày trước,
Đã nẩy mầm để có được ngày nay,
Khi hàng ngàn người tuổi trẻ nắm tay,
Quyết tranh đấu mặc đắng cay gian khổ.
Thật may mắn cho những người em nhỏ,
Cảnh sát Hồng Kông còn có tình người,
Nên cho dù đã có mặt khắp nơi,
Không nỡ tạo cảnh thây phơi đầy đất.
Các em cũng trên mình không tấc sắt,
Tay nâng cao khẩu hiệu, mắt cười tươi.
Chiếc dù con ngăn nước đổ từ trời,
Mặt nạ mỏng chống hơi cay gần tả.
Bọn Cộng sản lại giở trò hèn hạ,
Cho công an mặc giả dạng dân thường,
Gây hoang mang náo loạn khắp phố phường,
Lặp lại mãi cái tấn tuồng lừa đảo.
Đám côn đồ hung bạo,
Đã gây thành cảnh đổ máu nhiều nơi.
Các em dù bị đánh đập tả tơi,
Vẫn bình tĩnh cất lời ca tiếng hát.
Tôi chỉ sợ bọn Bắc Kinh tàn ác,
Trước sau gì cũng tàn sát các em,
Lửa đạn thù sẽ rạch nát bóng đêm,
Xe tăng sẽ đổ về đen nghẹt phố.
Và khi ánh mặt trời chưa kịp ló,
Máu các em sẽ nhuộm đỏ mặt đường.
Chúng sẽ nhanh tay dọn dẹp hiện trường,
Thủ tiêu hết từng vụn xương mẩu thịt.
Quốc tế cũng sẽ ngồi im thin thít,
E ngại Tàu nên bịt mắt bưng tai.
Thiên An Môn vết máu vẫn chưa phai,
Cả thế giới mấy ai còn thắc mắc.
x
x x
Lệ uất ức chợt trào cay khóe mắt,
Quê các em nào khác đất nước tôi,
Được tự do hạnh phúc chỉ một thời,
Nay phải gánh chịu cơ trời dâu bể.
Các em mới chớm nếm mùi nô lệ,
Mà khắp đường tuổi trẻ đã vùng lên,
Đã chen vai sát cánh chống bạo quyền,
Chịu đổ máu để giữ gìn dân chủ.
Tuổi trẻ xứ tôi, vẫn hoài mê ngủ,
Ngày ngày lo kiếm đủ chuyện ăn chơi,
Muốn giàu mau, nhưng chẳng muốn phí hơi,
Sớm quên hết đạo làm người tối thiểu.
Là hậu duệ của Lý, Trần, Trưng, Triệu,
Dân tộc tôi đâu thiếu "Joshua Hoàng".
Nhưng chỉ vì xã hội đã tan hoang,
Dưới guồng máy của công an bộ đội,
Nên ngọn lửa bùng lên trong đêm tối,
Đau lòng thay, chỉ le lói vài canh,
Gặp thờ ơ của đồng loại chung quanh,
Bị vùi dập, cuối cùng đành tắt lụi.
Lứa còn lại học toàn trò bỉ ổi,
Chuyện lưu manh, gian dối chẳng nhường ai,
Đám con quan được ra đến nước ngoài,
Chỉ lêu lổng, tiền xài như cỏ rác.
Mảnh đất mẹ ngày càng thêm tan tác,
Người dân nghèo xơ xác vẫn xác xơ,
Vẫn bao năm trong bóng tối trông chờ,
Bọn thống trị có bao giờ tỉnh ngộ.
Lũ vượn ở Ba Đình nên xấu hổ,
Khi nhìn gương các em nhỏ Hồng Kông,
Vì tự do, dân chủ của non sông,
Dám liều chết đấu tranh không ngừng nghỉ.
Bảy mươi mấy năm qua, bầy ác quỷ
Luôn quạc mồm khoe thắng Mỹ thắng Tây,
Thế mà hằng nhục nhã bấy lâu nay,
Sống hèn nhát, làm tay sai cho Chệt.
Thương thay người dân Việt,
Đang dần dà bị mất hết quê hương.
Kiếp nô lệ thảm thương,
Sẽ chẳng khác gì Tân Cương, Tây Tạng.
x
x x
Đèn cố sáng, hạt mưa khuya dần nặng,
Sợ có người chẳng thấy nắng ngày mai.
Trần Văn Lương
San José, 10/2014