Huỳnh Quốc Bình
… Có người thường vỗ ngực tự hào rằng “tôi là người có đạo” nhưng luôn có những lời nói và hành động như những tên vô đạo…
Mấy năm trước tôi từng nói rằng, hằng năm, chúng ta thấy các siêu thị, trung tâm mua bán những loại xa xí phẩm tăng giá các mặt hàng mới lạ, trước và ngay cao điểm. Sau mùa lễ ấy thì nó lại xuống giá một cách thật thấp. Nhìn hình ảnh người ta kéo nhau đi mua sắm hàng hóa, vật dụng, thực phẩm để đón mừng ngày Lễ Giáng Sinh và sau đó lũ lượt đi mua sắm đồ hạ giá để dành cho cả năm… nhưng tình yêu thương đích thực dành cho nhau bằng những việc làm cụ thểthì ít được ai chú ý, khiến tôi mường tượng đến ngày “Sinh Nhật Con Trời”. Ngày nay hình ảnh “lễ giáng sinh” chẳng khác gì người ta tổ chức mừng sinh nhật cho một đứa bé dưới trần gian, khi mà mọi người chỉ thích chưng diện, no say… còn “đứa nhỏ” thì bị bỏ quên, nó phải ôm chai sữa lạnh tanh nằm ngủ ở một góc phòng nào đó với con chó nhỏtrong nhà.
Nhắc đến lễ Giáng Sinh là nói đến biểu tượng của yêu thương. Tổ chức ngày quan trọng này như một hình thức hay đểvui về mặt vật chất thì coi chừng nó chỉ làm cho người chưa có niềm tin về Thiên Chúa sẽ phí tiền, và người nhận mình là con dân Chúa bị trúng kế của ma quỷ. Xin cho tôi lạc đề một chút. Trong phạm vi Thiên Chúa Giáo, nói riêng Công Giáo, cứ vào các mùa lễ mừng Chúa Giáng Sinh thì hình ảnh Linh Mục Nguyễn Văn Lý bị bọn côn đồ VC bịt miệng trước tòa hơn mười năm trước (ngày 30-3-2007) lại hiện về trong tâm trí của tôi. Trong khi những linh mục Việt Nam khác được tự do cử hành các Thánh lễ trong giáo đường thì Linh Mục Lý từng chịu cảnh tù đày trong nhà tù VC chỉ vì Người công khai cáo trách những sai trật và tội ác của chế độ VC tại Việt Nam và hiện nay Người vẫn còn bị VC theo dõi, canh chừng từng giờ từng phút. Dù bị VC theo dõi và canh chừng nhưng không phải vì đó mà Người chịu im lặng. LM Nguyễn Văn Lý vẫn thường xuyên lên tiếng bằng những lời kêu gọi được mô tả là “Khóc gọi” toàn quốc đứng lên bảo vệ đất nướcđang bị VC bán đứng cho TC… Tôi tin rằng ai cũng biết điều này nhưng không biết các Linh Mục Công Giáo, Mục Sư Tin Lành, hay những ai nhận mình là Con Dân Chúa… có cảm động, thương xót hay thấy lòng mình còn chút bận tâm vềngười anh em của chúng ta hoặc cho đồng bào hay đất nước chúng ta đứng trước cảnh dầu sôi lửa bỏng hay không ?
Tôi không nói rằng việc tổ chức hay các sinh hoạt liên quan đến ngày Giáng Sinh là sai, mà tôi muốn nói về tinh thần của buổi tổ chức. Chúng ta có thể tổ chức ngày lễ lớn này bằng cách nào tùy thích, nhưng nếu mình để cho hình ảnh “Hài Nhi Jesus” và ý nghĩa về sự giáng trần của Chúa Cứu Thế Jesus bị lu mờ trong lòng mọi người, thì chúng ta (Con dân Chúa) thật sự đã làm cho ngày trọng đại này bị “xuống giá” một cách trầm trọng.
Có một số người nhận mình là “con trời” gặp ai cũng muốn mời gọi người ta đi nhà thờ, gặp ai cũng muốn người ta quỳgối cho mình cầu nguyện để “tin Chúa” vì nếu không sẽ xuống địa ngục… Hoặc thường vỗ ngực tự hào rằng “tôi là người có đạo” nhưng luôn có những lời nói và hành động như những tên vô đạo. Đám người này thích làm tay sai cho ma quỷhơn là dám nói hay làm những điều được Thánh Kinh khuyến cáo. (Tôi muốn nói những kẻ “vô đạo” chứ tôi không nói những người thuộc các tôn giáo khác)
Về phía người Tin Lành, có người học và đạt không biết bao nhiêu bằng cấp “thần học” để treo tường; nói đến các câu gốc trong Kinh Thánh thì nhớ vanh vách; lật tìm những lời Chúa dạy thì nhanh như chớp, nhưng rất nghèo nàn về cách xử thế và tình yêu thương. Thành phần này luôn xem ông Giáo Hạt Trưởng, hoặc ông Viện Trưởng Viện Thần học còn hơn cả Thiên Chúa. Thấy điều sai không dám mở miệng nói, thấy điều quấy không dám cản ngăn, chỉ vì muốn duy trìchức vụ trong ban chấp hành hay ban lãnh đạo và rất sợ mất tiền lương. Chẳng lẽ lương tháng đã đè bẹp lương tâm của những con người “thiêng liêng” đó? Cuối cùng thay vì hầu việc Chúa thì họ lại hầu việc con người, hay hầu cái bụng mình, hoặc làm tay sai cho ma quỷ mà tưởng mình “hầu việc Chúa”. Họ “chạy bá” vơ và chỉ “đánh gió” như Phao-lôkhuyến cáo trong Thánh Kinh (1 Cô-rinh-tô 9:26) mà lúc nào cũng khoe bằng cấp và thành tích hay thâm niên trong giáo hội giống y như đảng viên VC khoe “bề dầy cách mạng” của chúng không bằng.
Đọc Kinh Thánh chúng ta sẽ thấy chính Chúa Cứu Thế Jesus, trong thân xác con người, cũng từng là một người tỵ nạn giống như người Việt Nam chúng ta lánh nạn VC sau ngày 30-4-75, hoặc tiếp tục sau này.
Chúa Cứu Thế Jesus đã cùng Cha Mẹ phần xác của Ngài lánh nạn ông Vua Hê-rốt qua xứ Ê-díp-tô, bởi ông vua nầy tưởng lầm rằng Chúa Cứu Thế Jesus sẽ trở thành vị vua trần gian của xứ Giu-đê, là xứ mà ông đang là vua. Nên bằng mọi cách phải giết cho được “Hài Nhi Giê-xu”. Kinh Thánh, Ma-thi-ơ, đoạn 2, câu 3, cho biết: “Nghe tin ấy, vua Hê-rốt vàcả thành Giê-ru-sa-lem đều bối rối.”. Cha Mẹ phần xác của Chúa Cứu Thế Jesus đã vâng lời Đức Chúa Trời qua giấc chiêm bao, bằng cách mang Ngài đến xứ Ga-li-lê, ở trong thành Na-xa-rét. Đức Thánh Linh đã đưa Chúa Cứu ThếJesus đến đồng vắng để chịu ma quỷ cám dỗ. Và Ngài đã khuyến cáo ma quỷ một số điều quan trọng, tôi xin tóm gọn như sau: Người ta sống chẳng phải nhờ bánh mà thôi; song nhờ mọi lời nói ra từ miệng Đức Chúa Trời. Đừng thử Chúa là Đức Chúa Trời. Phải thờ phượng Chúa là Đức Chúa Trời, và chỉ hầu việc một mình Ngài mà thôi.
Chúa Cứu Thế Jesus đã cùng Cha Mẹ phần xác của Ngài lánh nạn ông Vua Hê-rốt qua xứ Ê-díp-tô, bởi ông vua nầy tưởng lầm rằng Chúa Cứu Thế Jesus sẽ trở thành vị vua trần gian của xứ Giu-đê, là xứ mà ông đang là vua. Nên bằng mọi cách phải giết cho được “Hài Nhi Giê-xu”. Kinh Thánh, Ma-thi-ơ, đoạn 2, câu 3, cho biết: “Nghe tin ấy, vua Hê-rốt vàcả thành Giê-ru-sa-lem đều bối rối.”. Cha Mẹ phần xác của Chúa Cứu Thế Jesus đã vâng lời Đức Chúa Trời qua giấc chiêm bao, bằng cách mang Ngài đến xứ Ga-li-lê, ở trong thành Na-xa-rét. Đức Thánh Linh đã đưa Chúa Cứu ThếJesus đến đồng vắng để chịu ma quỷ cám dỗ. Và Ngài đã khuyến cáo ma quỷ một số điều quan trọng, tôi xin tóm gọn như sau: Người ta sống chẳng phải nhờ bánh mà thôi; song nhờ mọi lời nói ra từ miệng Đức Chúa Trời. Đừng thử Chúa là Đức Chúa Trời. Phải thờ phượng Chúa là Đức Chúa Trời, và chỉ hầu việc một mình Ngài mà thôi.
Căn cứ vào lời phán của Chúa thì con Người cần lời Chúa trong cuộc sống hơn những thứ gì khác. Đừng chỉ vì muốn cónhiều người theo đạo bằng cái kiểu cầu nguyện, xô ngã để chữa bệnh nhưng không giải thích rõ về sự cứu rỗi của Chúa. Tôi tuyệt đối tin vào quyền năng chữa bệnh từ Chúa, nhưng nếu chúng ta hướng dẫn người chưa biết rõ lời Chúa, làm công việc “thách đố” quyền năng của Chúa, theo kiểu phải hết bệnh rồi mới tin Chúa… Thì coi chừng chúng ta đã trúng kế của ma quỷ. Bởi ma quỷ cũng thừa khả năng “chữa bệnh” cho con người, theo chương trình tạm thời của nó.
Khi khởi sự giảng về Nước Trời, Chúa Cứu Thế Jesus đã giảng rằng: “Các người hãy ăn năn, vì nước thiêng đàng đã đến gần”. (Ma-thi-ơ 4:17). Chúa lập các môn đệ và biến đổi họ từ người đánh cá, thành những tay “đánh lưới người”. Chúađi khắp xứ Ga-li-lê, dạy dỗ và giảng tin lành của Nước Đức Chúa Trời, chữa lành mọi thứ tật bệnh trong dân… Tôi nghĩ, ngày nay chúng ta phải biết bắt chước Chúa. Phải giảng về sự ăn năn. Phải cáo trách tội lỗi cho dù mình phải mất chức“mục sư” hay “giáo sĩ”. Chúng ta phải giống Chúa là lên án tội lỗi nhưng không ruồng bỏ những tội nhân biết ăn năn.
Kết luận: Ngày Lễ Mừng Chúa Giáng Sinh không phải là hình ảnh của cây thông, những ánh đèn màu, những gói quà, con gà tây, hay những buổi tiệc đông người để chúng ta đếm đầu người, báo cáo với Giáo Hội về sự tăng trưởng bằng lượng, thay vì phẩm…. Nhưng phải là hình ảnh một Con Trời, giáng trần qua thân xác con người. Con Trời đó đã chết một cách đau đớn và “nhục nhã” vì tội của nhân loại. Ngài đã sống lại và thăng thiên. Ai tin vào sự hy sinh, cứu chuộcđó, thì tội mình được tha và linh hồn mình được cứu. Con dân Chúa đừng để người không hiểu về Kinh Thánh tưởng lầm rằng ngày Lễ Tháng 11 hằng năm là ngày lễ “gà tây” và ngày lễ Tháng 12 hằng năm là ngày lễ “cây thông” hay “ông già Noel”. Hoặc tệ hơn nữa là sau cao điểm thì ngày này bị “xuống giá” hay “hạ giá” bởi mọi người, nhất là con dân Chúa chỉ biết ùn ùn kéo nhau xếp hàng mua đồ “on sales”, mà lại quên mất ngày Con Trời Giáng thế, được gọi là “Ngày Giáng Sinh”. Cho dù có ai thiêng liêng cở nào đi nữa thì cũng đừng quên mất mình là người Việt Nam tỵ nạn VC, đang lưu lạc xứ người. Đừng quên đất nước Việt Nam đã lọt vào tay bọn Tàu cộng, bởi vì kẻ cầm quyền tại Việt Nam ngày nay đã trởthành tay sai của phường xâm lược. Là con dân Chúa, xin đừng để cho ngày này bị xuống giá hay “xuống cấp” như đãnói.
Huỳnh Quốc Bình
P.O. Box 20361
Salem, OR 97307. USA.
(503) 949-8752
Email: huynhquocbinh@yahoo.com
http://www.huynhquocbinh.net
P.O. Box 20361
Salem, OR 97307. USA.
(503) 949-8752
Email: huynhquocbinh@yahoo.com
http://www.huynhquocbinh.net
Giáng Sinh- Nguyễn Gia Trí, sơn mài, 1,3m X 2,37m (1941)
Đêm Thánh vô cùng-Tú Duyên, tranh lụa (1968)
Giáng Sinh 2– Nguyễn Anh, sơn dầu
“Đức Mẹ và Chúa Hài Đồng”, tranh sơn mài, 42 x 35 cm, của Nguyễn Phước, 1990
“Truyền tin”, tranh sơn mài, 80 x 69 cm, của Nguyễn Phước, 1990
“Hiển linh”, tranh sơn dầu, 150 x120 cm, của Nguyễn Phước, 1988
“Giáng sinh”, tranh sơn dầu, 92 x 67 cm, của Nguyễn Anh, 1971
“Ba Vua thờ lạy”, tranh sơn dầu, 100 x 81 cm, của Nguyễn Anh, 1961
“Giáng sinh”, tranh sơn dầu, 100 x 80 cm, của Nguyễn Siên, 1971
“Dưới chân Chúa”, tranh lụa, 90 x 60 cm, của Tôn Thất Văn, 1981
“Đức Mẹ bồng con”, tranh lụa, 65 x 42 cm, của Lê Văn Bình, 1990