Monday 18 December 2017

Một chút tản mạn mùa đông - Bích Huyền

Image may contain: flower, plant and nature

Đêm qua chợt thức giấc nửa khuya, nghe cơn gió đập ào ào ngoài khung cửa, thổi thốc qua những tàng cây, sáng ra thấy lá rơi cành gãy. Chợt nhớ đến câu thơ của Tản Đà:

Trận gió thu phong rụng lá vàng...
Lá bên hàng xóm lá bay sang


Nhưng gió ở đây không còn là thu phong nữa, mà đã là cơn gió đông.
Thế nhưng nắng Cali mềm như lụa vẫn trải đều màu vàng óng . Trong mỗi khu vườn vẫn còn thấy những bông cúc vàng hé nở. Những đóa hoa nở muộn vẫn như níu kéo mùa thu ở lại. Và lòng người thoáng một chút bâng khuâng:

Một chút gió lập đông
Một bông cúc cuối mùa
Muộn màng hé nở
Tưởng chừng như…có ai lượm đầy thu trong hoa cúc
Giọt nắng vẫn pha màu
Còn sóng sánh hơi thu

Có một chút gì đó ấm áp, có một chút gì đó bâng khuâng đủ để nghĩ đến nhau dù mùa thu không còn nữa. 

Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi
***
Mùa đông ở Mỹ có nhiều nơi tuyết phủ ngập cả thành phố. Qua khung cửa kính ta thấy con đường trước mặt đã bị tuyết đóng băng. Cây cối phủ trùm một màu trắng xóa…
Trong tâm tưởng, ta chẳng khỏi ngậm ngùi nhớ đến hình ảnh Zivago đi dưới trời mưa tuyết của thành phố Moscova và trái tim giá buốt của ông luôn bật lên tiếng kêu thảng thốt “Lara, Lara! Em ở đâu?” Rồi Zivago ngã gục xuống …
Bóng dáng hạnh phúc vừa vụt mất.

Vâng, 
Hạnh phúc là như thế. Vẫn là hình ảnh thứ hai của nỗi bất hạnh. Dễ vỡ. Dễ lìa xa. 
Trong những nỗi buồn của con người có lẽ nỗi buồn yêu nhau mà phải xa nhau, không được sống gần nhau la đớn đau và sâu nặng nhất. Cho nên có ai đó đã chẳng ước mong:

Biệt ly dù ở ga nào
Cho tôi ngồi một toa tàu lãng quên 

Ngồi ở đây trong căn phòng ấm áp, giữa mùa đông xứ lạ mà sao lòng ta vẫn nghe rét buốt của tháng Chạp quê nhà.

Trên bầu trời xám xịt, đàn sếu uể oải qua sông.
Đã nghe rét mướt luồn trong gió
Đã vắng người sang những chuyến đò
Trong cái giá lạnh căm căm của gió bấc và mưa phùn, quá khứ vẫn âm thầm vọng về tiếng nói ưu phiền. Và trong cái hiu quạnh của mùa đông, ta vẫn còn nguyên nỗi ray rứt về một ánh mắt đã phai, về một tình yêu đã mỏi

Ngày đã tàn
Hoa đã tả tơi
Đời biết có dành cho chúng ta
Một ngày gặp gỡ
Hạnh phúc mong manh phải vây bọc bằng cách gọi tên, một cách nhắc nhở rằng :
Đó là những điều có thể biến mất. 
Hiện tại không đủ cho một người tình. Người ta nhân hạnh phúc lên gấp đôi và khổ đau thành một lũy thừa

Nếu cái mất trong tình cũng là hạnh phúc thì tại sao chúng ta lại ngờ vực cái còn. Những ngày chúng ta có nhau không phải là hạnh phúc hay sao?

Và nếu tất cả cái còn lẫn cái mất đều là hạnh phúc thì bất hạnh là gì đây, thưa các bạn?

Bích Huyền