Bạn thân mến,
Hồi xưa đi học, người thầy dạy tôi bảo rằng: "Tôi không căn cứ vào câu trả lời của anh chị đúng hay sai. Tiêu chuẩn chấm điểm của tôi căn cứ vào trình độ lý luận của anh chị có chặt chẽ hay không thôi". Dựa trên cơ sở đó, tôi xin phản biện bài viết của bạn như sau:
Thứ nhất, bàn về chữ "trinh": Tôi nghĩ rằng ngày nay chẳng còn
người đàn ông thông minh nào coi màng trinh là giá trị lớn nhất của người con
gái nữa đâu, đó là chưa kể ở những xứ văn minh, lấy nhằm vợ còn trinh, người ta
còn mang mặc cảm, buồn tủi vì lấy phải thứ không ma nào dám đụng vào.
Hơn nữa, ở vào thời đại khoa học tiến bộ như bây giờ, việc vá lại màng trinh là điều thật hết sức đơn giản, cho nên những ai còn tơ tưởng lấy vợ còn trinh là niềm hạnh phúc, xin hãy cẩn thận kẻo lại mang lấy phiền muộn như chàng trai trong câu chuyện này: Hai người yêu nhau và quyết định tiến tới hôn nhân. Nàng biết người yêu mình mong muốn cưới được vợ còn trinh nên mới đi thẩm mỹ viện làm mới lại cho chồng toại ý. Bác sĩ thực hiện cuộc giải phẫu đơn giản bằng cách lóc cái màng nhĩ vá cái màng trinh, và mọi việc thành công mỹ mãn. Sau ngày cưới, bạn bè thấy anh chồng kém vui mới hỏi thăm cớ sự, anh chồng rưng rưng nước mắt kể rõ sự tình: "Vợ tớ còn trinh là điều tớ từng mong và thấy mình hạnh phúc nhất. Nhưng điều làm tớ phiền muộn là mỗi lần tớ nói ra điều gì thì vợ tớ lại dở cẳng lên 'hả... hả...', hỏi tớ mới nói gì?"
Tương tự như vậy, nhưng người
Âu Mỹ nhìn sự kết hợp của cặp đôi giữa
giống đực và giống cái dưới con mắt hiện thực hơn:
Vật nào có bộ phận lòi ra để ghim vào vật khác là giống đực
(male), được biểu tượng như đồ cắm điện, cái chìa khóa...; vật
nào có bộ phận lõm vào cho vật khác ghim vô
là giống cái (female), được biểu tượng như
ổ cắm điện, ổ khóa...
Trong câu đùa truyền miệng mà bạn dẫn chứng ban
đầu: "A key that can open many locks
is a master key, but a lock that can be opened by many keys is a shitty lock: Một
chiếc chìa khóa có thể mở được nhiều ổ khóa thì đó là một chìa khóa vạn năng,
nhưng một cái ổ khóa mà chìa nào cũng có thể mở được thì đó là ổ khóa tồi" (dịch chữ shitty là
"tồi", tôi nghĩ sát nghĩa hơn chữ "vứt đi").
Bạn cho rằng qua câu đó, các anh "ví
von các cô gái còn trinh như những ổ khóa tốt, vì chỉ “chìa” của các anh mới mở
được thôi. Còn mấy cô còn lại, anh nào cũng mở được thì là thành “hỏng” mất rồi". Tôi xin lỗi phải
nói thẳng rằng, lý luận này của bạn hoàn toàn không có cơ sở.
Tôi xin mách cho bạn biết, câu nói đó ám chỉ
"tính sở hữu": Mệnh đề đầu chỉ "tính sở hữu cá nhân", mệnh
đề sau chỉ "tính sở hữu tập thể".
Tính sở hữu cá nhân hay quyền tư hữu, là động lực
phát sinh sự độc đáo riêng tư của mỗi cá thể, là cái
năng lực sinh tức ra các đức tính tốt như
đức trầm tĩnh, óc tưởng tượng, lòng hăng nồng... Đó chính
là cái hột trong quả, cái phần tinh túy để mọc ra
mầm, là cái gốc của đạo nhân, một tiền đề cần thiết cho sự
phát triển, bởi vậy mới nói nó có tính vạn năng (master) là thế.
Để đơn giản, tôi tạm đổi một số từ trong câu trên
cho dễ hiểu: "Một nông dân làm chủ nhiều tấc đất thì gọi là sở hữu cá nhân
hay chế độ tư hữu, nhiều nông dân cùng làm chủ một tấc đất thì gọi là sở hữu
tập thể hay chế độ cộng sản".
Bạn biết đấy, phải kinh qua một thời gian dài thâu
thập kinh nghiệm, tổ tiên ta mới gạn lọc và để lại lời dặn dạy cháu con trong
lãnh vực làm ăn rằng "cha chung không ai khóc". Câu ấy có nghĩa là,
một khi quyền tư hữu đã bị xóa bỏ, đất đai là của chung tập thể, thì mỗi cá
nhân sẽ tận dụng tối đa trong việc cày bừa nhằm thu hoạch lợi tức của mình cho
nhanh chóng, trước khi miếng đất ấy trở nên đổ nát, hoang tàn, bởi đã là của
chung, không còn ai quan tâm, bón phân, chăm sóc cho miếng đất ấy nữa. Chính vì
vậy mà Đức Đạt Lai Lạt Ma mới nói: "Cộng sản là loài cỏ dại, mọc trên
hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng độc, sinh sôi, nẩy nở, trên rác rưởi
của cuộc đời".
Năm 1985, nếu nhà nước cộng sản Việt
Nam không cấp thời hủy bỏ chính sách Hợp Tác Xã và tức khắc đem ruộng đất ra khoán
trắng giao cho dân thì cả nước đã đói nhăn răng, giống y hệt dân Venezuela phải
bưi rác mà ăn từ ngày ấy rồi đấy. Trong diễn
văn kêu gọi tự do cho Venezuela tại Miami ngày 18/02/2019, Tổng Thống Donald
Trump nói:
"Cách đây không lâu, Venezuela là một
quốc gia giàu có nhất, hơn nhiều các nước khác ở Nam Mỹ. Nhưng nhiều năm dưới
sự cai trị của chủ nghĩa xã hội đã khiến một quốc gia từng thịnh vượng đi tới
bờ vực của đổ nát. Đó là thực trạng của đất nước này hôm nay.
Nhà cầm quyền xã hội chủ nghĩa độc tài
đã quốc hữu hóa các ngành kinh tế tư nhân và tước đoạt các doanh nghiệp tư. Họ
tiến hành những cuộc tịch thu tài sản khổng lồ, bóp nghẹt thị trường tự do, đàn
áp tự do ngôn luận và áp đặt một cỗ máy tuyên truyền không ngơi miệng, tổ chức các
cuộc bầu cử gian lận, sử dụng chuyên chính để triệt hạ các đối thủ chính trị và
phá hoại sự công bằng của pháp luật.
Nói cách khác, điều những người xã hội
chủ nghĩa đã gây ra ở Venezuela cũng giống tất cả những gì mà những kẻ xã hội
chủ nghĩa, cộng sản, và độc tài đã gây ra ở bất cứ đâu chúng có cơ hội cai trị.
Kết quả đều là thảm họa" (ngưng trích).
Tiếc rằng nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam chỉ đổi
mới nửa vời, và Điều 53, Hiến Pháp năm 2013 vẫn còn quy định rằng "Đất đai là tài sản
công thuộc sở hữu toàn dân", bởi vậy nên nước CHXHCNVN mới hãnh diện trở
thành Cường Quốc Dân Oan đấy!
Đọc đến đây chắc bạn sẽ thắc mắc: "Hà cớ gì
lại ví ổ khóa với tấc đất?" Đúng không?
Xin dẫn chứng với bạn một câu chuyện lịch sử: Dưới triều vua
Lê, nghe tin
có sứ giả Tàu sang viếng
nước ta, bà Đoàn Thị Điểm bèn giả dạng làm người bán
quán giữa đường nhằm chặn đường sứ giả, trước để
thử tài văn chương, sau là tìm cách làm giảm nhuệ khí của
họ. Khi phái đoàn vô quán nghỉ chân, thấy
cô bán hàng xinh đẹp, mấy sứ giả mới bỡn cợt bảo nhau, hàm ý trêu ghẹo và khinh
miệt cô bán quán rằng: "An
Nam nhất thốn thổ, bất tri kỳ nhân canh?"
Nghĩa là "Tấc đất của nước
Nam, có ai cày đấy chửa?" Bà Đoàn Thị Điểm nghe vậy
liền lên tiếng đáp: "Bắc
Quốc chư đại phu, giai do thử đồ xuất!"
Nghĩa là "Đại
phu nơi nước Bắc, thảy
từ (tấc đất) đó mà ra!"
Thứ ba, tôi rất mừng nghe bạn bảo rằng: "Chẳng
phải cơ thể chúng tôi thuộc về chúng tôi hay sao?" Điều đó đã
chứng minh một cách hùng hồn rằng, bạn cũng không tán thành chủ trương "Đất đai là tài sản
công thuộc sở hữu toàn dân", nơi Điều 53, Hiến Pháp năm
2013 của nước CHXHCNVN. Ai lại ngu xuẩn tán thành cái chủ trương tồi bại
(shitty) đó bạn nhỉ?
Đã vậy, không những bạn có quyền sử dụng tài sản
thuộc về bạn, bạn còn làm chủ cả bản thân, tâm hồn và vận mạng của bạn, bao gồm
hết thảy những suy tư, lời nói, đi đứng, chọn lựa, nụ cười... Tôi chỉ xin lưu ý
bạn một điều: Hãy cẩn thận trong suy tư và hành động của mình, cuộc đời là một
tấm gương luôn phản chiếu lại những gì mình làm, nếu bạn cười với gương thì gương
sẽ cười lại với bạn, bằng như bạn nhe nanh nhát nó thì nó cũng nhe nanh nhát
lại bạn đó.
Chúc bạn luôn vui tươi, khỏe mạnh.
Thân mến,
Phạm Khắc Trung
_____________________________________
Hình như các anh hiểu nhầm…
Đăng bởi Dân Luận, ngày 12/03/2019
(Theo blog MPTT)
Dạo trước, tôi để ý thấy mấy
tên con trai truyền miệng nhau một câu đùa. Đại khái là thế này:
“A key that can open many
locks is a master key, but a lock that can be opened by many keys is a shitty
lock.”
Một chiếc chìa khóa có thể mở
được nhiều ổ khóa thì đó là một chìa khóa vạn năng, nhưng một cái ổ khóa mà
chìa nào cũng có thể mở được thì đó là ổ khóa vứt đi.
Đơn giản là các anh ý đang ví
von các cô gái còn trinh như những ổ khóa tốt, vì chỉ “chìa” của các anh mới mở
được thôi. Còn mấy cô còn lại, anh nào cũng mở được thì là thành “hỏng” mất
rồi.
Nghe thì hợp lý đấy, nhưng mà
nói nhỏ nhé: Hình như các anh hiểu nhầm rồi!
Liệu các anh có bao giờ tự
ngẫm xem: cái ổ khóa đó có cảm giác hay không? Hay chiếc ổ khóa liệu có ham
muốn và nhu cầu riêng hay không?
Con gái, chúng tôi, xin lỗi
nhé, không phải là những chiếc ổ khóa.
Các anh ẩn ý chúng tôi phải
bảo vệ cái gì? Màng trinh ư? Cái thứ mà không phải cô gái nào cũng có. Cái thứ
mà một cú xoạc chân hay ngã xe đạp cũng có thể làm rách. Thế các anh lấy gì để
kiểm tra sự trinh trắng của chúng tôi đây?
Tôi hiểu vì sao con gái chúng
tôi bị ví như những chiếc ổ khóa.
Vì mấy tên con trai ấy nghĩ
rằng, sự trinh trắng có lẽ là giá trị lớn nhất của một người con gái. Rằng sự
thông minh, uyên bác, trái tim nhân hậu hay tâm hồn xinh đẹp vốn không quan
trọng bằng cái màng mỏng manh giữa háng chúng tôi.
Rằng nhiệm vụ cao cả và lớn
nhất của đời một người con gái đó là phải đóng chặt “ổ khóa,” phải bảo vệ và
giữ gìn nó.
Nhưng mà … giữ gìn nó cho ai?
Chẳng phải cơ thể chúng tôi thuộc về chúng tôi hay sao?
Nhiều khi tôi cảm thấy nực
cười vì những luật lệ khắt khe áp đặt lên phụ nữ.
Tôi nhớ khi lên cấp 3, trong
khi thằng anh họ có để hẹn hò hết người này đến người kia, tôi thì lại không
được phép yêu đương gì cả.
Ba mẹ sợ tôi yêu đương mà
chểnh mảng học hành. Họ hàng thì sợ tôi … có bầu.
Thật là buồn cười. Họ sợ như
vậy nhưng chẳng ai dám thẳng thắn nói chuyện “ong và bướm” cho tôi cả. Cả hai
năm cấp 3 ở Việt Nam, chưa tới một lần tôi được dạy bài bản về giáo dục giới
tính. Trong khi trường tôi là trường điểm… Thật đến đáng xấu hổ!
Tôi hiểu vì sao người lớn chọn
cách im lặng, cấm tiệt “chuyện ấy.” Họ nghĩ nếu họ mở lời, thì đồng nghĩa với
việc mở đường cho hươu chạy. Nhưng mà chẳng thà mở đường, lát bê tông, xây cột
đèn, cho bọn hươu này chạy, còn hơn là để cho bọn nó chạy trong bóng tối, rúc
trong bụi rậm, rồi gặp “tai nạn” hay sao?
Thà họ dạy chúng ta về quan hệ
tình dục an toàn, về chuyện làm cha, làm mẹ, thì có lẽ sẽ có ít người phải làm
cha làm mẹ bất đắc dĩ hơn…
Mà khi “tai nạn” xảy ra, thì
những cô gái là khốn khổ nhất. Họ mang vác trong người vết tích của những lần
trót yêu vụng trộm đó, họ là kẻ hứng chịu dè bìu từ cha mẹ, họ hàng, từ bạn bè,
người thân. Họ hầu như một thân một mình đứng trước giữa những lựa chọn sống và
chết…
Nhiều cô gái đã không can tâm
giết chết con mình mà sẵn sàng chịu đựng sự ruồng bỏ của gia đình để nuôi lớn
một đứa trẻ thiếu vắng người cha, thiếu vắng một tương lai vững vàng…
Tôi nhiều khi chẳng thể hiểu
nổi những bà mẹ mà có thể mặc kệ con trai mình, mặc cho nó lang chạ ở đâu,
nhưng khi lấy về thì phải lấy một con bé trinh trắng. Cứ như thể con họ là vua
chúa, còn con gái người khác là kẻ hầu, người hạ.
Cũng chẳng ngạc nhiên khi các
anh chàng này cho mình cái quyền được ngủ với cô này cô khác, nhưng các anh lại
muốn bạn gái hay vợ các anh còn trinh. Thế thì bao nhiêu cô gái trên đời này
mới đủ đây?
Tôi luôn cho rằng cái quan
niệm trinh trắng là ngu xuẩn, là do những tên đàn ông ích kỉ ngày xưa nghĩ ra.
Đó là vì bọn họ sợ bị chê cười, bị các cô các chị so sánh chê bai, cho nên nếu
lấy một cô không-biết-gì về là tốt nhất. Mấy cô này thì cả đời cũng chỉ biết có
một cái chìa khóa, ăn suốt một củ khoai thì lấy gì mà để so sánh?! Chìa anh to
hay bé, dài hay ngắn, anh cũng không phải ngại. Tại ổ khóa này là của mình anh
rồi.
Nói cứ như đùa. Chúng tôi
không phải là vật sở hữu của ai cả. Các anh cứ làm như mình các anh mới có “nhu
cầu” ấy.
Các anh tưởng chỉ các anh mới
có ham muốn thôi sao? Hay là phụ nữ con gái chúng tôi không được phép ham muốn?
Như thế là tục tĩu, thô thiển sao?
Thế thì các anh thiệt thôi.
Xếp hình là một trò chơi tương
tác. Hai người (hoặc hơn ;)) cùng chơi thì mới vui.
Chúng ta không phải là những
chiếc chìa khóa hay là ổ khóa.
Chúng ta đơn giản chỉ là những
mảnh ghép đang tìm kiếm nửa còn lại của mình.
Chúng ta chọn nhau. Không vừa
à? Thế chúng ta tìm mảnh ghép khác vậy. Anh tìm mảnh của anh và tôi tìm mảnh
của tôi. Chúng ta đều công bằng khi lựa chọn và khi được chọn lựa.
Còn các anh mà thích lên
giường với mấy cô ổ khóa “hư” nhưng lại chỉ muốn lấy về những cô ổ khóa “xịn”
ấy, thì nên cẩn thận. Biết đâu một ngày nào đó, cô ấy tìm thấy chiếc chìa khóa
khác, trơn tru hơn, vừa khớp hơn … thì sẽ thốn lắm đấy.
Chỉ có lời cuối đe dọa này để
các anh không quên: phụ nữ chúng tôi dư sức tạo ra một thế giới không có đàn
ông. Tủy sống của chúng tôi có thể dùng để làm tinh trùng để thụ tinh. Tất
nhiên giao tử sẽ bao gồm hai nhiễm sắc thể XX. Nhưng nếu không phải vì xếp hình
với các anh quá vui và cũng thật tiện khi các anh sửa xe cho, không thì chúng
tôi đã đổi ý từ lâu rồi nhé.
* * * * * * *