Không phải chuyện nước Mỹ những là chuyện trong đầu nhiều thế hệ người Việt tại Mỹ. Tác giả sinh tại Saigon năm 1962, hiện cư trú tại Tulsa, Oklahoma. Nghề nghiệp: kỹ sư cơ khí, làm cho hãng Learjet, Wichita. Học vấn: cao học. Gia đình: vợ và ba con- hai gái, một trai. Góp bài Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, Lê Như Đức đã nhận giải bán kết 2001 và là một trong những tác giả được đặc biệt quí trọng.
* * *
Năm xưa tôi dùng tên cậu con trai út, Tuấn Khoa, để viết cho các diễn đàn trong nước và bên Âu Châu. Mặc dù không được đăng trên các diễn đàn trong nước, nhưng vẫn được một số người ghi nhận trong diễn đàn Đàn Chim Việt. Xin được viết lại những mong muốn cho quê hương chúng ta trong ngày mất nước năm nay.
*
Mỗi lần nhắc đến hai chữ Việt Nam, tôi đều nghĩ đến đời sống khốn khổ của hơn tám mươi triệu người dân nước tôi, chứ tôi không hề nghĩ đến một vài chục ngàn người được may mắn có một đời sống khá giả trong số họ.
Tôi nghĩ đến hằng ngàn ki lô mét vuông lãnh hải và lãnh địa của Việt Nam đang trong vòng kiểm soát của Trung cộng, chứ không nghĩ tới vài trăm căn nhà bán cho người ngoại quốc tới chơi Vũng Tầu.
Tôi nghĩ đến chín chục ngàn cô gái trẻ phải qua Đài Loan làm dâu, chứ không nghĩ đến những cuộc hôn nhân vội vã của những người Việt tha hương về cưới hỏi.
Tôi nghĩ đến những thất bại của nhà máy công nghiệp hạng nặng Dung Quất, những tham ô phá sản của tập đoàn tầu thủy Vinashin chứ không nghĩ đến những khách sạn bốn, năm sao trong những bãi biển cô lập dành riêng cho người nước ngoài ở Phan Thiết.
Tôi nghĩ đến những chủ trương cố tình lầm lẫn bauxite Tây Nguyên, những tham lam bất cẩn cho mướn rừng Việt Bắc chứ không nghĩ đến những tổ chức thi đấu bóng đá seagame ở Hà Nội.
Tôi nghĩ đến những người Việt kém học phải đi qua nước ngoài lao động cu li cực khổ với những đồng lương chèn ép, chứ không thấy cái văn phòng to lớn của một vài người làm cho các hãng ngoại quốc trong Sàigòn.
Tôi nghĩ đến các em bé cô đơn sống lạc bầy trên đất Campuchia, đất Thái phải sớm làm những việc mà cả những người vô cảm cũng phải rùng mình, chứ ít để ý đến các em được ngồi học trong những trường tư thục ở Nha Trang.
Tôi nghĩ đến những người dân chài Quảng Ngãi, Nghệ An bị tầu lạ húc đắm, bị bắn chết xác thả trôi trên biển Đông cùng với bốn cái tốt của cựu chủ tịch Giang Trạch Dân: “Láng giềng tốt; Bạn bè tốt; Đồng chí tốt; Đối tác tốt”
Tôi nghĩ đến những người tù lương tâm bị giam cầm hằng chục năm chỉ vì ôn hòa đòi hỏi dân chủ, vì giúp dân oan kiện cưỡng chiếm đất hay vì tố cáo các đảng viên tham ô.
Tôi nghĩ đến cái chương trình giáo dục có mưu toan theo hệ Mác Lê, chứa đầy thù hận đấu tranh giai cấp, nhồi nhét, tẩy não trong đầu thanh thiếu niên ở nước tôi.
Tôi đang nghĩ đến tuổi trẻ và tương lai của nước tôi sẽ đi về đâu trong một cái thể chế mà ngay cả cái tên cũng thật quái lạ, tù mù khó hiểu, đã và đang tiếp tục bịp bợm cho tất cả người trên thế giới khi nghe: “Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa”.
Vâng thưa bạn, chính là cái tên được nhào nặn từ những con người ít học có một lúc điên rồ, đú đởn đã hợm hĩnh tự phong “đỉnh cao của trí tuệ” mà tôi xin phép bạn được nhắc lại thêm một lần nữa: Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa.
À, như vậy là trong nước tôi chính quyền chỉ mới đang mù mờ ngồi định lại hướng đi chứ chưa chắc gì đi đã đúng hướng. Bạn nghĩ sao về đất nước và tương lai thế hệ đàn em của chúng ta trong trường hợp nếu ta hướng họ đi không đúng đường như thế hệ chúng tôi năm xưa.
Thế hệ chúng tôi đã có không ít người hy sinh cả tương lai, nghe lời tuyên truyền của đảng cộng sản tự nguyện bỏ trường lớp vào nông trường đào mương để đề cao vô sản chuyên chính. Thế hệ chúng tôi đã có biết bao nhiêu người gia đình nát tan, phải nối đuôi nhau vào vùng kinh tế mới để đào sắn trồng khoai vì cha là sĩ quan của chế độ Việt Nam Cộng Hòa hay mẹ là thành phần tư sản. Thế hệ chúng tôi đã không thiếu gì những người tự từ bỏ giai cấp trung lưu nhẩy vào giới vô sản công nhân để mơ mộng có ngày được tẩy sạch tử tội “bóc lột người”. Thế hệ tôi đã có những thanh niên phải vượt biên chỉ vì lý lịch không sạch để vô được đại học. Một số không nhỏ đã bị bắn chết, vất mất xác. Một số may mắn đến được bến bờ và mới đây được nghe nhà nước gọi mời về với một mỹ từ ân cần tha thiết “khúc ruột ngàn dặm” qua nghị quyết số 36 của bộ chính trị trung ương đảng cộng sản.
Bạn tôi có những người lý luận sâu sắc, văn chương trôi chảy nhưng ở lại để đi bán chợ trời, làm phu khuân vác. Lớp tôi có những người giỏi chuyên Toán, chuyên Lý để rồi làm nghề xem tướng, coi chỉ tay. Cho dù họ có vô được đại học thì cũng chỉ được nhồi nhét ba cái tư tưởng chính trị lỗi thời, phản khoa học mà ngay chính cái dân tộc phát minh ra nó đã nghê tởm vất sọt rác không tiếc nuối. Học có được ra trường thì lúc nào cũng lại phải đóng kịch làm con vẹt ngu dốt miệng luôn tung hô sự sáng suốt tài tình lãnh đạo của đảng, của lãnh tụ để chứng minh tư tưởng thông suốt, tỏ lòng son sắt mà yên sống qua ngày.
Tôi may mắn tới được Mã Lai để bước vào cổng đại học Hoa Kỳ lấy được chút ít bằng cấp và được tuyển dụng trong cơ quan không gian. Bạn nghĩ tôi thông minh, tôi tài giỏi hơn những người trong nước à? Không đâu. Hãy đọc kỹ lại những bài đăng trên những websites “lề trái” mà các bạn trong nước lý luận để thấy Việt Nam ta có bao người tài giỏi gấp trăm lần tôi nhưng sao cuộc đời bế tắc không ngoi lên được. Kiến thức gấp bội nhưng sao không thể cống hiến cho quốc gia mà lại bị quản chế tại gia? Bằng cấp Luật đầy người nhưng sao phải lái xe đò, bán hàng lẻ, tránh chuyện chính giới? Có muốn tiến thân thì cũng lại phải thêm một lần nữa từ bỏ giai cấp nghèo đói, bán lương tâm, quên đạo đức nhẩy vào băng tham nhũng làm bạn với đám côn đồ tư bản đỏ. Đó là con đường duy nhất và tất yếu của Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa mà những kẻ độc tài mù quáng, một tập đoàn lãnh đạo tham lam mất hết khả năng biết xấu hổ đang định hướng cho tương lai của cả một dân tộc.
Không, tôi không muốn thế hệ đàn em của tôi lại đi vào con đường tệ hại hơn thế hệ của tôi năm xưa. Không, tôi không muốn thế hệ đàn em của tôi lại bị tiếp tục lừa bịp như thế hệ của bạn tôi năm xưa. Không, tôi không muốn thấy thế hệ đàn em tôi trở thành những con vẹt kêu oang oang những lời trống rỗng qua ngày hay những cỗ xe cọt kẹt, bít bùng khập khễnh lăn.Không, tôi không muốn nghe thế hệ đàn em tôi phải nấc lên những câu ca bi ai “Việt Nam tôi đâu” qua những đêm khuya từ trong tù giam tăm tối. Không, tôi không muốn nhìn thấy thế hệ đàn em tôi phải đứng một mình u buồn lạnh lẽo trên đại lộ Sri Ayuthaya, Bangkok để bán thân hằng đêm.
Vâng, tôi muốn thế hệ của chúng phải được chăm bón bằng những đất đai mầu mỡ của tự do, của dân chủ chứ không bằng những kinh điển khô cứng xã hội chủ nghĩa như bạn của tôi đã bị nhào nặn hôm xưa. Vâng, tôi muốn chúng thật hiểu thế nào là dân chủ và phải được sống trong tự do. Đây chính là mạch sống duy nhất, là điều kiện cốt lõi để chúng có đủ trí dũng trong tương lai đảm bảo cho dân tôi có cơm no áo ấm ngày ngày, biên giới nước tôi không bị xâm phạm. Đây cũng chính là quyền căn bản để chúng sống, là những ha`nh trang phải có để chúng ngẩn cao lên với đầy tài năng xứng đáng lãnh đạo quốc gia tôi qua cơn quốc nhục.
Câu chuyện về một đứa trẻ Việt Nam mồ côi không nơi nương tựa tên Philipp Roesler trở thành phó thủ tuớng của nước Đức đã làm bạn và tôi nức lòng hãnh diện khi nghĩ tới. Xin tự hỏi, ở Việt Nam, một người không có cha là đảng viên gộc như Philipp, liệu có thể thành phó thủ tướng?
Lại xin hỏi thêm: người Việt hải ngoại có cả trăm ngàn chuyên viên tài ba trong nhiều ngành nghề, tại sao không ai trở về góp phần xây dựng đất nước?
Có lẽ bạn cũng không lạ gì bầu cử ở cái nước tự hào dân chủ gấp trăm lần các nước tư bản bóc lột là chỉ được bầu theo ca´c danh sa´ch đã được să´p xê´p tư` trươ´c. Đây chính là lý do mà cái quái thai Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa đã đẻ ra một lãnh đạo thất học chuyên nghề hoạn lợn Đỗ Mười được kinh tế gia Harvard Tony Oánh giải thích hoài đến khi về hưu cũng chưa hiểu được hai từ “lạm phát” là gì.
Câu chuyện về bọn “Thái tử đảng” Nguyễn Thanh Nghi, Nguyễn Xuân Anh, Lê Trương Hải Hiêu, con trai của thủ tướng, của trưởng ban tổ chức trung ương, của ủy viên bô? chi´nh trị trở thành phphó bí thư tỉnh uỷ Kiên Giang, pho´ bí thư thành ủy Đà Nẵng chắc chắn đã làm bạn có nhiều ưu tư thắc mắc?
Bạn nghĩ họ có đủ trí tuệ, mưu lược khôn ngoan để đưa dân ta qua cơn nghèo đói hay chi? đầy mánh lới thao túng quốc khố, làm giầu cho riêng bản thân trong một thể chế đảo điên, điên đảo Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa mà cha ông chúng lươn lẹo cố tình tạo dựng lên để tác yêu, tác quái trên đầu muôn dân.
Tôi chắc chắn ở trong nước bạn cũng ít nhiều nghe và thấy những tù nhân lương tâm mang trọng tội tuyên truyền chống nhà nước xã hội chủ nghĩa hay lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm nhà nước xã hội chủ nghĩa. Xin hỏi bạn một điều mà mọi người, trong ngoài nước, ai ai cũng biết rõ cái thể chế này là tư bản hay đội lốt xã hội chủ nghĩa?
Các đảng viên cộng sản đều được có tài sản riêng, được buôn bán tự do, thu mua hằng chục bất động sản, có bạc triệu trong nhà băng Thụy Sĩ thì làm sao mang danh vô sản chuyên chính? Định hướng nào mà lại có cả thị trường chứng khoán, có tập đoàn buôn bán đâ`u tư, có casino đánh bạc và có cả trung tâm dịch vụ môi giới lấy chồng Hàn quốc. Như vậy phải xử những tù nhân lương tâm này tuyên truyền chống nhà nước Định hướng tư bản chủ nghĩa mới lột được hẳn hết cái lưu manh luật rừng của đảng cộng sản đã và đang ngồi chồm hổm lên cả tòa án lẫn nghị trường Quốc Hội.
Cựu thủ tướng Trung cộng Lý Bằng phải ngậm ngùi thú nhận: “Chúng ta chả có ai hiểu chủ nghĩa xã hội là gì. Chúng ta chỉ nhìn nhau nói dóc mà thôi”. Nói dóc chưa đủ, chúng còn bỏ tù những ai không chịu theo chúng nói dóc mới thật đại họa cho người dân vô tội nữa, bạn ơi.
Những “người đầy tớ trung thành, tận tụy của nhân dân” hay “công bộc của nhân dân” cứ luôn tận tụy hết lòng bỏ tù nhân dân vì những lý do thật mỉa mai, khôi hài và ấu trĩ đến nỗi nhà toán học Ngô Bảo Châu phải than: “Có cố tình làm mất thể diện quốc gia, chắc cũng khó mà làm hơn mấy ông bà này”.
Năm xưa Hồ Chí Minh tỏ ước muốn bán nước qua chiêu bài “dẫn năm châu đến đại đồng”. Ngày nay con cháu của y, theo lời dậy, đang tìm cách “đồng đại” nước Việt vào Trung quốc qua việc bỏ tù những ai lên tiếng “Hoàng sa, Trường sa là của Việt Nam”.
Ải Nam Quan với câu nói đi vào lịch sử của Nguyễn Phi Khanh dậy con trai Nguyễn Trãi “Con là người có học có tài, nên tìm cách rửa nhục cho nước, trả thù cho cha. Như thế mới là đại hiếu” đã được Việt cộng hiến dâng Tầu cộng qua hội nghị Thành Đô cùng với Thác Bản Giốc. Thác cũng đã được đổi tên, được mở rộng phát triển thành địa danh du lịch và du hí của các Đại Hán quan.
Biên giới của con cháu Tần Thủy Hoàng sẽ vươn dài tới mũi Cà Mau không lâu. Ngoài khơi Bạc Liêu đã có đầy “Tầu lạ” kiểm soát, kiểm tra và sẵn sàng nổ súng đánh đắm tầu Việt khi xâm phạm đường lưỡi bò vạch rõ lãnh hải của nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Quốc trải dài từ Trung Nam Hải xuống tận hải đảo Nam Dương.
Biên giới của con cháu Quang Trung Hoàng Đế, của Hưng Đạo Vương, của Trưng Nữ Vương sẽ thu ngắn từ đại lộ Bolsa tới đại lộ Westminster, khu Little Sàigòn, vùng Nam California, Hợp Chủng Quốc.
Anh là ai sao không biết đau khi thấy người dân Việt bị Tầu phù bắn chết?Anh là ai sao không biết nhục khi đất nước mình từ từ mất vào tay các đồng chí nước ngoài. Anh là ai sao không thấy tủi khi chị em của anh phải đi lấy chồng Đài Loan? Anh là ai sao không thấy buồn khi cha anh phải đi làm cu li xứ người. Xin hãy tự hỏi chính lương tâm của anh: anh là ai? Việt hay Tầu.
Hy vọng bạn hiểu cho tại sao có những lúc người hải ngoại nóng nẩy lên tiếng chống đối và được một số người trong nước, nghe tuyên truyền, cho là vẫn còn mang nhiều hận thù chiến tranh của năm xưa hay còn tiếc nuối chế độ cũ, nuôi mộng lật đổ để thỏa mãn những tự ái vặt của ngày thua trận hôm qua.
Không, chúng tôi không muốn chiến tranh. Không, chúng tôi không muốn máu đổ. Không, chúng tôi không muốn dân mình làm nô lệ, thuộc quốc cho ngoại bang. Chúng tôi chỉ muốn người dân tôi có được tự do, đất nước tôi có dân chủ để thế hệ đàn em của chúng tôi có cơ hội được phát triển như tôi may mắn có được và bạn tôi đã bị bắn gục khi đi tìm nó năm xưa.
Hãy trả lại dân chủ cho dân tộc tôi. Phải trả lại tự do cho người dân tôi. Xin đừng biếu không đất nước ngàn năm cho người đồng chí thâm độc, người anh em tham lam môi hở răng lạnh của đảng cộng sản Việt Nam.
Bạn nghĩ đòi hỏi này có quá đáng làm mất ổn định cho xã hội bạn đang sống hay không? Nếu có thì xin thưa cả cái thế giới này đều mất ổn định trừ bốn nước còn lại trong hệ thống độc tài, độc đảng mang danh xã hội chủ nghĩa mà những kẻ lãnh đạo bịp bợm “tư bàn đỏ” đã và đang tìm mọi cách tuyên truyền, lừa dối mọi người, lừa dối ngay cả các “đồng chí cách mạng lão thành” của chúng.
Chúng ta hãy cùng nhau khóc cho một đất nước nghèo đói, tụt hậu và điêu tàn của quê hương Việt Nam hôm nay.
Ngày vong quốc năm 2014
Lê Như Đức