Trong một cuộc họp Đảng ủy Phường mở rộng, có đại biểu các đoàn thể Nhân dân dự. Một cuộc họp quan trọng. Đảng công bố quyết định kỷ luật một cán bộ đảng viên ăn chặn tiền trợ cấp cho người nghèo, trong đó có cả tiền tử tuất và nhiều khoản khác. Sau khi đồng chí Bí thư Đảng công bố quyết định khai trừ đồng chí X ra khỏi Đảng, một bác nông dân đứng lên:
Xin phép hội nghị cho tôi được hỏi. Nếu Đảng khai trừ cán bộ X ra khỏi Đảng thì xin Đảng cho biết cán bộ đó sẽ ra đi đâu?
Ông này hôm nay bị hâm hay sao ấy. Khai trừ khỏi Đảng là chuyện xưa như… Trái đất có từ hồi thành lập Đảng. Chưa ai từng nghe câu hỏi cắt cớ ấy bao giờ.
Ý tôi là sau khi khai trừ cán bộ X ra khỏi Đảng thì cán bộ ấy đi đâu.
Có ai đó nói: Chuyện đơn giản thế mà ông cũng hỏi. Bị khai trừ không còn ở trong Đảng thì trở về với dân thường, như mọi người dân bình thường thôi.
Bí thư Đảng ủy xã vui vẻ: Ông bạn vừa rồi nói đúng. Không về với nhân dân thì ông bảo còn đi đâu?
Mọi người xôn xao bàn tán.
Bác nông dân chờ mọi người yên lặng rồi nói: Tôi muốn nói hai ý. Một là các vị đánh đồng ông ấy với người dân. Ý thứ 2 tôi muốn nói vậy. Nhân dân là cái sọt rác à? Cứ đảng viên nào xấu, bị kỷ luật khai trừ ra khỏi Đảng, cứ làm kiểu đó thì chẳng mấy hồi nhân dân đồng nghĩa với cái sọt rác. Các cụ, các bác, bà con nghĩ sao?
Mọi người ồ lên. Giờ họ mới vỡ lẽ, một điều quá đơn giản mà suốt bao lâu không ai để ý. Đúng. Câu hỏi đáng để mọi người suy nghĩ.
Ai đó nói: Thưa bà con, bác vừa rồi nói đúng. Hàng ngày gia đình nào cũng có rác thải, bỏ vô thùng rác rồi xe rác đến chở đi, rác đó người ta chọn lọc, phân loại rồi tái chế. Các phế thải hữu cơ thì làm phân bón. Giấy lộn, bao bì thì tái chế thành các loại giấy từ giấy vệ sinh cho tới giấy ăn cao cấp. Không cái gì vứt đi cả. Nhưng còn những thứ Đảng thải ra chắc chắn không nằm trong danh mục tái chế được, thì Nhân Dân chẳng biết dùng làm gì. Chúng tôi xin đề nghị trả lại cho Đảng.
Ông Bí thư ngồi thừ ra: Ừ, vấn đề mới quá. Đảng không nhận, Nhân Dân không nhận, vậy phải giải quyết ra sao đây.
Có ai đó đùa: Vậy chỉ còn cách cho ông ta lên Thiên đàng.
Mọi người la ó: Thiên đàng nào nhận của ấy?
Còn cứ có lỗi bị khai trừ là thải ra cho Nhân Dân là không được rồi.
Nhân dân làm gì có chuyện tham ô, tham nhũng, vơ vét của công, chiếm đất đai, hà hiếp dân. Chỉ có quan chức mới có quyền làm những chuyện này.
Xấu xa, tội lỗi như ông Truyền – Tổng thanh tra Chính phủ mà không bị khai trừ chỉ bị mức kỷ luật cảnh cáo thì những người bị khai trừ khỏi Đảng sẽ còn tệ hại đến thế nào?
Mọi người nhao nhao lên: Dầu gì thì gì, xin đừng bắt nhân dân thành cái sọt rác chứa những rác rưởi của Đảng. Vì nhân dân không chỉ gồm 90 triệu, 100 triệu mà còn có những người đã mất, các vị anh hùng dân tộc làm nên lịch sử vẻ vang cho đất nước và cả những người chưa sinh.
Ông Bí thư ngồi thừ ra. Các ý kiến đều có lý. Mãi một lát ông mới nói được: Thưa bà con, chuyện mới quá để chúng tôi xin ý kiến cấp trên”
Chuyện chưa biết về sau ra sao.