Wednesday, 27 November 2013

“Em ra đi nơi này… vẫn thế !” (!#?!) - Thiện ngôn

Trên nguyên tắc, bản Hiệp Ước Hòa Đàm Ba Lê có hiệu lực kể từ ngày ký kết (27-1-73). Các thành viên có bổn phận thi hành nghiêm chỉnh những điều khoản đã chấp thuận. Nhưng bất hạnh thay, chỉ sau khoảng hai năm ba tháng, tức thời điểm 30-4-75, thế giới được chứng kiến đoàn xe thiếp giáp mang nhãn hiệu Nga Xô xuất hiện rầm rộ tại Sàigòn. Người dân Thủ đô, nhìn thấy trên nóc mỗi xe, lúc bấy giờ, được ngụy trang bằng lá cờ “Mặt Trận Giải Phóng”, nhưng lại chở toàn là ‘bộ đội chính quy’ CS Bắc việt, với trang phục (chẳng cần che dấu) “nón cối dép dâu”! 
Mưu toan thôn tính VNCH, một “Tiền đồn chống cộng của thế-giới tự-do” tại vùng Đông nam Á, là chủ đích vốn được Hồ chí Minh rắp tâm làm theo mệnh lệnh của Liên xô và Trung cộng. Họ Hồ “mắt nhắm mắt mở” giúp phe đàn anh cộng sản bành trướng chủ nghĩa Mác- Lê, đặc biệt trên toàn diện bán đảo Đông dương (!). 
Việc thi hành lệnh kể trên cũng được xác nhận thêm lần nữa bởi cá nhân Lê Duẩn, TBT đảng CS Bắc việt, một cán bộ hậu duệ ‘học trò tâm đắc’ của Chủ tịch Hồ Minh: 
“… tiến hành cuộc chiến tranh “giải phóng miền Nam” là nhằm phục vụ mục tiêu đưa cả thế giới cùng tiến lên Chủ nghĩa Cộng sản”; kèm theo lời ‘khẳng định’ của Duẩn tại Sàigòn: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc, cho các nước xã hội chủ nghĩa và cả nhân loại”….
 
*

Ngược dòng lịch sử, thấy có ít nhất hai sự kiện điển hình xẩy ra vào Tháng Tư Đen (Ngày Quốc Hận!). 
(i)- Một: là ‘cảm nghĩ’ cá nhân của một nữ cán binh CS Bắc việt, “Sàigòn bị ‘giải phóng’ bởi cuộc xâm lược của phe thuộc chế độ man rợ, trước sự kiện xâm lăng miền nam của ngụy quyền CS Hà Nội (30-4-1975). 
(ii)- Hai: là thái độ xẩy ra cùng không gian và thời gian, sự “hồ hởi, phấn khởi” của một tên nhạc sĩ ‘thân cộng’ (?) (VGCS) say men ‘chiến thắng’, mục đích chào mừng, đón tiếp phe xâm lược! Mang thân phận một kẻ sống ở vùng đất nước “Bị” giải phóng, với hành động đó hắn đã tự buộc, tự chòng vào cổ cái tội “Ăn cơm QG, thờ ma CS”, hay tội “ăn cháo, đá bát!”! 
 
Thay vì thêm phần thứ “Ba”, người viết xin đưa nhận xét như sau: do biến cố 30-4 năm 1975, nhờ được dịp tiếp xúc, tham dự vào sinh hoạt của đồng bào miền Nam; kẻ ở miền Bắc, đã có kinh nghiệm sống với chế độ CS độc tài, phi nhân; lúc bấy giờ mới được ’sáng mắt, sáng lòng’ (!)
Tuy nhiên phải đợi tới ba mươi năm sau (1945-75), người dân Bắc kỳ mới nhận rõ được đâu là sự thật (?); “cái sự thật” bấy lâu nay bị “Bác Ho và Đảng ta” đánh lừa, xí gạt “nhân dân”, cất dấu kỹ tại ‘nhà quàn’ ở quận Ba đình, Hà Nội 
 
Theo dõi phần trích dẫn sau đây để hiểu được thêm thái độ lẫn cảm nghĩ của một nhân vật “giải phóng quân”; khi có dịp nhìn thấy tận mắt, hít thở không khí thanh bình, tự do thuộc “xã hội văn minh” của thủ đô Sàigòn vào ngày 30 tháng 4. 
Ở thời điểm này, trên lý thuyết, tập đoàn CS Bắc việt vừa hoàn tất được cuộc xâm lăng miền Nam, “cho các nước xã hội chủ nghĩa (anh em)!…” (CS Lê Duẩn)
 
(Trích đoạn) 
“Nữ cán binh bộ đội ‘Bác Ho’, Dương thu Hương giãi bầy tâm sự, khi theo đoàn quân tiến vào thủ đô Sàigòn. Vì bị “choáng ngợp với sự văn minh, phồn vinh (CS Bắc việt miệt thị là “phồn vinh gỉa tạo”) bà Hương đã ngồi bên vệ đường khóc cho ngày giải phóng miền Namthay vì nơi cần được giải phóng phải là miền Bắc, nữ cb xác nhận:
–“..Nhưng sau cuộc giải phóng thì tôi nghĩ tôi đã hoàn toàn sai lầm vì đây là một cuộc nội chiến, và đây là một cuộc chiến giữa hai ý thức hệ và cái phần chiến thắng nó lại mang tính man rợ, tại vì dẫu gì đi nữa thì cái mô hình tư bản chủ nghĩa vẫn khá hơn.” (Việt Tide số 23 ngày 21-12-2001)
 
Sau này, trước khi (được) sang Pháp sinh sống, bà Hương đã từng bị trải qua các cuộc ‘làm việc’ tại sở CAND Hả Nội, còn bị bắt nhốt nhiều lần vì có thái độ chỉ trích, phê bình, phản đối ‘đảng’; một hình thức “bắt giam, bỏ tù” của ngụy quyền CS Hà Nội mà không có án tịch (!). Hơn nữa ‘đảng ta’ còn miệt thị bà DT Hương là Con Đĩ chống Đảng ”.
Đọc thêm tại đây: http://tunhan.wordpress.com/ 2012/11/11/phiem-i-con-di- chong-dang/
 
Cá nhân bà Hương, sau đó bị liệt vào loại đảng viên bất mãn, chống đối chế đô (!), tức kẻ bất đồng (chính kiến) (dissident).
Tuy nhiên cũng có một thời kỳ, sau khi phát hành cuốn “Đỉnh cao chói lọi”, khiến một số độc giả nghi ngờ về “sự cố” phản tỉnh (cũng như cá nhân Bùi Tín) là “tỉnh thật” hay “tỉnh cuội” ! Độc giả muốn bà Hương xác định cho rõ cái “bờ”, nơi bà hiện đang đứng, thuộc về phe nào? Phía nào? Nơi mô! Bên ‘ni’ hay bên ‘nớ’ (?) 
Đặc biệt do thái độ của DT Hương, một cảm nghĩ cá nhân đụợc lồng vào nỗi bất hạnh của ‘Sàigòn ngày 30 Tháng 4’ (75); người ta lại được dịp quan sát nhân vật nữ cán bộ ‘Bác Ho’ trên một góc cạnh khác, gắn bó với “thân phận con người!”. Chắc chắn (?) đó không phải là loại nửa người nửa ngợm, ‘vô nhân tính’ theo như chủ thuyết “Tam Vô” của cộng sản! 
 
Người ta nhận thấy trong lời tâm sự, câu nói bộc trực thốt ra vào cảnh huống (tương tự) của nữ cán bộ DTH; cũng dễ được tin tưởng và chấp nhận bởi lương tâm và lòng ngay thẳng (!). Hơn nữa sự lương thiện, vẫn được chấp nhận là yếu tố nhân bản (nhân chi sơ, tính bản thiện!) trong mỗi con người do đấng Tạo hóa sinh ra.
Nỗi xúc động thể hiện từ đáy lòng của một phụ nữ, sau khi phải trải qua rất nhiều gian khổ trong cuộc đời. Thiết nghĩ một cá nhân (kẻ bị lầm lạc) sau lúc hiến dâng linh hồn cho quỷ dữ (Bác Ho và băng đảng VM/CS), trí óc coi như bị cưỡng đoạt. Kể từ đó hệ thần kinh sẽ được tôi luyện, gọt rũa qua ‘công đoạn tẩy não’ của BCT đảng. Cho nên con người, cả thể chất lẫn tinh thần, trở nên mê muội, tối tăm và coi như đã tàn phế vì là những kẻ “không có cái đầu”!
  
Trích đoạn phần nhận xét của Tổng Thống NgaVladimir Putin, sau khi đã từng có nhiều năm kinh nghiệm với chủ thuyết cộng sản:
- "Ai tin cộng sản, là không có cái đầu. Ai làm theo lời của cộng sản, là không có trái tim
(“He who believes the communists has no brain. - He who follows the communists has no heart").
Căn cứ lời ông Putin, bất kể ai theo Cộng (hay thân Cộng, VGCS), sau khi bị tẩy não, sẽ hành động như một con thú (animal). Kết cuộc qua ‘công đoạn’ nhồi sọ, mỗi đảng viên CS (thành phần VGCS) kể cả tập thể bộ đội Bác Ho, đều bị khích động khiến trong lòng chứa chất hận thù, biến hết thành những kẻ say máu (!) Trong trạng thái u mê, đương sự chỉ còn biết thi hành theo mệnh lệnh, lao đầu vào công tác chém giết; mục đích chứng tỏ lòng trung thành, phục vụ cho “lý tưởng” Đảng, tức Chủ thuyết CS Mác-Lê vô thần và Phi nhân (!)

*
Khởi hành từ Quảng bình, trên đường vào miền nam theo công tác, nhân vật nữ cán bộ DT Hương được chứng kiến tận mắt đời sống sung túc, ấm no của người miền nam; đồng bào tại vùng phía nam bờ Bến hải. Sự việc này hết thẩy đều trái ngược với tài liệu giảng huấn của ban tuyên giáo, thuộc BCT Đảng; bắt buộc các đảng viên, cán bộ phải học tập và tuyên thệ triệt để ‘chấp hành’ đúng đường lối. 
Nhờ được tiếp xúc với “thế giới” ở bên ngoài “bức màn tre”, cá nhân nữ cb Dương Thu Hương đã phát hiện ra được cái thủ đoạn bịp bợm, gian manh, dấu giếm sự thật của đảng Việt minh /CS! (Một tổ chức “sợ hãi sự thật”!)
May mắn thay cho bà Hương, do trí óc dược kịp thời thức tỉnh, nên mới nhận diện được đâu là sự thật là chân lý! Nhờ ‘sáng mắt, sáng lòng’ đã giúp đương sự nhận ra rõ cái chốn “thiên đàng” của Chủ nghĩa Cộng sản vô thần, vô nhân (!) Hoá ra chỉ ở nơi đó mới thấy có “đấu tranh Giai cấp” để “bần cùng hóa nhân dân”, theo đúng ước nguyện của Bác Ho. Nhờ có Bác nên toàn dân miền Bắc, sau hiệp định Genève ‘54, mới trở thành “đám người cùng khổ” ( Bolsheviks) để phù hợp với đường lối “vô sản chuyên chính”! cũng lại do bác có công ‘du nhập’ vào đất nước để xiết lên đầu lên cổ nhân dân VN! 
 

    • Ca-Nô hay Nhạc công, có khác gì một con Vẹt (?) 
    Trở lại với đề tài của bài viết ! “Em ra đi nơi này… vẫn thế !”
    Trường hợp xẩy ra cho nữ tác giả Dương Thu Hương, cựu cán binh bộ đội CS Bắc việt, “khi theo toán quân vào Sàigòn”, bà ta đã ngồi khóc bên lề đường tại một thành phố của bọn Tư Bản “phồn vinh giả tạo!”. 
    Bà Hương khóc cho một nền văn minh vừa bị thất bại bởi cuộc xâm lược của phe thuộc chế độ man rợ. Trong lúc ngụy quyền CSBV, phe “giải phóng quân”, đang say sưa ‘Núp’ kỹ dưới các từ ngữ (hoành tráng) “giải phóng”; “đánh cho Mĩ cút, Ngụy nhào!” và hô hào, nổ to hơn hết là khẩu hiệu “thống nhất đất nước”! 
     
    Tương tự hoạt cảnh vừa trên, cũng chính tại nơi đấy (thủ đô Sàigòn, Hòn ngọc của Viễn đông!), oái oăm thay! trước hành động xâm lược của Bắc quân CS, lúc đó lại có một tay ‘nhạc sĩ’, tạm gọi khá nổi tiếng thời VNCH (?): họ Trịnh tên Côn Sơn (TCS), đã tự động “hồ hởi, phấn khởi” lên tiếng chào đón những người ‘anh em phía bên kia’ (của hắn) tức đám “giải phóng quân” bộ đội CS miền Bắc (chế độ man rợ) vào cưỡng chiếm Sàigòn. 
    [So sánh nhận xét của Dương Thu Hương với thái độ của tên ca nô, nhạc công họ Trịnh VGCS: “Hôm nay (ngày 30 tháng 4 năm 1975) là cái ngày mơ ước của tất cả chúng ta..” Và “phần chiến thắng nó lại mang tính man rợ, tại vì dẫu gì đi nữa thì cái mô hình tư bản chủ nghĩa vẫn khá hơn…”]
     
    Hắn, họ Trịnh, xin được ‘hạ’ cấp (hay ‘xuống’cấp), tự nhận lãnh kiếp “văn công”, loại ca nô, nhạc công VGCS, cam chịu làm thân khuyển mã, cúi đầu phục vụ cho cái cơ chế mới, mang tính man rợ
    Gã nhạc công, ca nô TCS, đã tự động lên đài phát thanh kêu ‘gaọi’ “anh em văn nghệ sĩ, học sinh, sinh viên và thanh niên miền Nam” như sau:
     
    (Trích đoạn) 
    Phần thu thanh lời hô hào của chính tên ca nô VGCS, trích tập tài liệu Audio của “youTube”
    Nguồnhttp://www.youtube.com/ watch?v=KSnXiyymlKk&feature= related
     
    Tôi nhạc sĩ Trịnh Công Sơn rất vui mừng và cảm động được gặp và nói chuyện với tất cả anh em văn nghệ sĩ ở miền Nam Việt Nam này (!).  Hôm nay (ngày 30 tháng 4 năm 1975) là cái ngày mơ ước của tất cả chúng ta.  Đó là ngày mà chúng ta đã ‘giải phóng’ hoàn toàn đất nước Việt Nam; cũng như những mơ ước của các bạn (?) bấy lâu về sự độc lập, tự do và thống nhất… Hôm nay chúng ta đã đạt được tất cả…  Chúng tôi đang ở đài phát thanh Sàigòn…  Tôi xin hát lại cái bài ‘Nối vòng tay lớn…’ Hôm nay thật sự’ cái vòng tay lớn’ đã được nối kết…  Rừng núi dang tay nối lại biển xa… ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà..” (sic)
     
    Tại đài (phát thanh), lúc đó còn tọa lạc trên đường Phan Đình Phùng, Sàigòn; tay ca nô  sau phần hô hào, lớn lối tuyên bố; hắn đã hành động như một tên khùng, gào thét (chứ không phải hát) với bản nhạc “Nối Vòng Tay Lớn”, do chính gã sáng tác ra trước kia. 
     
    Nói cho ngay, tính đến ngày hôm ấy (30-4-75) hắn, tên ca nô VGCS, vẫn còn được dịp ca hát “tự do” lần chót ! trước khi phải “hót theo chỉ đạo”, “hót theo định hướng” theo lệnh của ủy ban ‘tuyên giáo’ lẫn ‘tuyên vận’ (CS) của “Đảng ủy” hay “Thành ủy” VC (Viet nam Cộng sản) sau đó! 
     
    Cho nên cái ngày hôm nay…” (theo lời TCS) ai đã từng nghe bài “Em còn nhớ hay em đã quên” của con vẹt ca nô, nhạc công họ Trịnh, thì chắc chắn không quên câu “Em ra đi nơi này vẫn thế” ! 
    Trước kia hắn, tên cựu ca, nhạc sĩ VGCS (trước năm 75) đã viết:
    “……….. 
    Em ra đi nơi này vẫn thế
    Lá vẫn xanh trên con đường nhỏ

    ………”
     
    Ngược dòng sự kiện, tất nhiên những ai ở miền Nam vẫn không quên, thuở đó có môt kẻ trốn lính, trốn nghĩa vụ quân sự, ở lại hậu phương để lén lút “mần” nhạc; một loại nhạc, bị gán cho cái tên là “phản chiến”; nhằm than thở cho thân phận riêng cá nhân hắn; tức kẻ sống tại một đất nước đang bị xâm lược, lãnh chịu mọi thảm họa chiến tranh do bởi phía Bắc quân, bộ đội CS Hà Nội gây nên. 
     
    Em ra đi nơi này… vẫn thế!” là tựa đề một trong những bản nhạc có cùng lời ca của tay nhạc công họ Trịnh. 
    Sau ngày “giải phóng”, dân chúng sẵn uất hận vì cuộc đời mất tự do, phải sống dưới sự kềm kẹp, áp bức lẫn uy hiếp tinh thần, ban ngày cũng như đêm (do bọn Công an khu vực) của chế độ mới (Xã hội Chủ nghĩa, CSVN); một số khán, thính giả cũ (Fans) của hắn bực tức bật ra câu hỏi “’vẫn thế’ là cái chó gì!”, lẫn thắc mắc: “nơi này là ở đâu?”. Là “nơi nào trên trái đất”? 
    Cũng trong số có người đồng hương của hắn, tự hỏi: 
    -        “Nơi này vẫn thế! ở nơi mô, hỉ (!) 
    Đúng thế! Bước qua thế kỷ thứ hai mươi mốt, hầu như cặp Búa và Liềm, “thương hiệu” của tổ chức CS Quốc tế, chỉ còn hiện diện tại “một số ít” gồm các nước như: Trung cộng (Trung hoa Cộng sản), CS Bắc hàn, CS Cu ba và cuối cùng là CS Việt nam...(!)
    Tại sao lại có sự mù lòa, ngu xuẩn như vậy?  
    Chuyện “Lá vẫn xanh” là điều tất yếu. dễ hiểu; là hiện tượng thiên nhiên của trời đất, của tạo hóa!  Ngụy quyền Hà Nội và chủ nghĩa CS đâu có tài thánh mà đổi mầu lá cây từ xanh ra đỏ được? 
    Cùng lắm, chỉ có thể “Noi theo tấm gương Bác!”: 
    Tức bắt chước giống Bác! Trong thời kỳ “ra đi để kiếm cách ‘kíu’ nước” Bác đã từng có biết bao lần sách quần chạy giông để gieo loại ‘hạt giống đỏ, trước hết là trên thế giới và sau này tại khắp miền đất nước VN (!) 
     
    Sau một thời gian ngắn lên đài phát thanh Sàigòn để được dịp kêu “gaọi” và “kơ haót” (kêu gọi và ca hát) “rừng núi dang tay nối lại biển xa…” để,mừng ngày chúng ta giải phóng hoàn toàn đất nước; Kết cuộc sau đó, tên ca nô nhạc công TCS đã phải trở về sống ở Huế (xuất sứ hộ khẩu) và tự nguyện tham gia vào những “kế hoạch lao tác” (còn được dùng chữ “đi thực tế” ?); một hình thức bị đi khu “kinh tế mới”, trồng khoai sắn trên những vùng đất hoang, đặc biệt phía cực bắc của nước VNCH. Những nơi này, lúc đó có đầy rẫy các loại đầu đạn trái phá của quân CS Bắc việt chưa kịp nổ, còn bị vùi nông dưới mặt đất. Đấy là hậu quả do Bắc quân CS pháo kích qua phía nam vĩ tuyến 17; từ tỉnh Quảng Trị (bên này bờ sông Bến Hải). Các địa danh, khiến ngày nay mỗi lần được nêu ra, vẫn dường như còn phảng phất mùi khét lẹt của thịt xương trộn lẫn máu lửa của phía Bắc quân CS Hà Nội! 
    Những địa danh được nhắc đến gồm Vĩnh Linh, Trung Lương, Gio Linh, Cam Lộ hay Đông Hà  v…v; đặc biệt thảm thương hơn cả là “Đại lộ kinh hoàng”, tức đường QL-1, noi theo hướng Bắc ra Quảng trị; là nơi người dân vô tội bị chết nhiều nhất do đạn pháo kích của quân CS Bắc việt!  
     
    Sự đời thay đổi, khiến mọi chuyện đảo lộn, tên nhạc công VGCS TCS đâu có còn sung sướng như cái thời ‘vàng son’; cái thời kỳ được “thụ hưởng đầy đủ sự giúp đỡ, bao che của các tướng tá trong chính phủ Sàigòn”. Hắn được sống bình yên nơi hậu tuyến, ung dung ca hát, kiếm tiền dư giả; trong khi cuộc chiến do CS Bắc việt chủ mưu, đang mỗi ngày mỗi khốc liệt trên toàn lãnh thổ miền Nam. 
    Từ một mớ triết lý vụn trong cái sọ, nhỏ bằng gáo dừa, của gã ca nô, nhạc công họ Trịnh, sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, nếu toàn dân miền Nam được sống một cuộc đời (gọi là) “vẫn thế” thì đâu có hàng triệu người phải liều mạng bỏ nước ra đi! 
    + Đâu có chuyện vượt biên, vượt biển! 
    + Đâu có xẩy ra cảnh dân chúng bỏ chạy, khi bọn cộng sản phương Bắc tràn qua Bến Hải, vào chiếm miền Nam ! 
    + Đâu có cái cảnh người dân miền nam đang hưởng cuộc sống an lành, no đủ, bỗng chốc phải “Ăn Bo bo thay cơm gạo”!
     
    Ậy đấy! Đến ngay cả cô “Em” nào đó của tay ‘ca nô’ VGCS họ Trịnh cũng “phản động” bỏ nước ra đi tìm tự do, tìm đường sống! (“kiếm chút bơ thừa, sữa cặn”). Người ở lại đành phải hy sinh, cam phận nhẫn nhục để được sinh tồn; họ bị lùa ra đường, bắt buộc phải chào đón đám cướp miền Bắc “cách mạng và giải phóng” thành công (!) 
    Đời sống của đồng bào miền Nam, bỗng chốc sau giai đoạn bị cưỡng bức “giải phóng”, đã trở nên thê thảm nhất trong lịch sử dân tộc; làm gì có cái chuyện Nơi này vẫn thế?” 
    Thật là một thái độ trơ trẽn! Ốt dột! như lời “ngợi ca” của tên ca nô, nhạc công VGCS Trịnh Con Sơn! 
     
    Rút cuộc, sau đó người ta mới biết, ‘nơi đấy’ là cái ‘chốn’ chính hắn đã (chấp nhận) ở lại, vì tuyệt nhiên không giám có một chọn lựa để ra đi! 
    Nói “không chọn lựa”, cũng có phần đúng; vì hắn lỡ đá bể cái bát đựng cơm mà người đời cưu mang, ban bố cho hắn ăn. 
    Thời đó, do vì học vấn, tên này được hưởng quy chế hoãn dịch như các thanh niên, Sinh viên khác tại Sàigòn. Sau đó hắn đã bỏ trốn nghĩa vụ quân sự (tự nhận), làm nhạc phản chiến, lén lút hoạt động (?) cùng nhóm bạn bè thuộc băng đảng thân cộng (VGCS), đặc công VC nằm vùng hoặc bọn ‘sát thủ’ Tết Mậu thân 68 (?). 
    Vì thế nếu cũng cùng “Em” ra đi, thì chưa biết sẽ có chuyện gì xẩy ra cho chính bản thân (tính mạng) hắn; trước thái độ chống cộng quyết liệt của những kẻ ‘Vượt Biên’ tìm tự do. Một tập thể đành cam phận dời bỏ quê hương để ra đi, dứt khoát không chấp nhận sống chung với chế độ cộng sản. Đó là thành phần người Việt đã thể hiện một cuộc “bỏ phiếu bằng chân” biểu lộ sự bất tín nhiệm! sau hậu quả của biến cố Tháng 4 Đen ! 
    Đối diện trước sự lựa chọn, họ đã “Say NO”, phản đối chế độ CS độc tài, phi nhân; tức cái cơ chế mới thuộc ngụy quyền CS Hà Nội sau cuộc xâm lăng miền nam, VNCH!

    *
    Phải công nhận cái cbản chất thú tính, nham hiểm, và dã man của chế độ lẫn lớp người cộng sản!
    Sau kế hoạch vuốt ve, lợi dụng băng nhóm nhẹ dạ ‘thân cộng’, ‘theo cộng’ (hay VC nằm vùng) tại Sàgòn để phục vụ cho kế hoạch xâm lược miền Nam; đảng CS Hà Nội chưa hề đối sử thành phần này như lớp cán bộ nguyên thủy (VM/CS). 
    Riêng đối với tên ca nô nhạc công TCS, mặc dầu một số mấy chục bài hát trong hơn hai trăm bản nhạc của hắn được phía ngụy quyền Hà Nội cho phép phát hành; nhưng tới nay cũng còn rất nhiều nhạc phẩm không hề được nhắc đến vì tuyệt đối không thể lợi dụng đuợc! Tất nhiên sẽ có lý do được nại ra là “quá nhạy cảm” (!), nếu không muốn nói là  phản động!! 
    Đọc thêm tại dây: Ca Khúc Da vàng! http://tunhan.wordpress.com/ 2013/11/17/ha-phan-nhac-trinh- cs-ca-khuc-da-vang-bi-cam/
     
    + Lúc còn sống gã nhạc công TCS, bị “Đảng ta” lợi dụng cốt đánh bóng chế độ, cho phép tên ca nô xuất hiện múa may, ca hát; mong sao kéo dài sự sinh tồn của một chế độ độc tài, tham nhũng, phi nhân, ‘hèn với giặc (Tàu cộng) nhưng ác với dân’; có thương hiệu “Sao vàng, cờ đỏ; lẫn cả cái Búa và cái Liềm”!
    + Tới khi chết, “Đảng ta” gọi là ghi công, ban ơn, cho phép dựng bảng tên tại một khúc đường ở thành phố Huế, đường TCS! 
    Nhưng đến nay đã hơn mười năm, người ta tự hỏi, nấm mồ đã xanh cỏ mà vẫn chưa hề thấy “đảng quang vinh của gã ca nô, nhạc công” truy tặng cho hắn một ‘thương hiệu’ Nghệ Sĩ Ưu Tú (NSƯT), hoặc Nghệ Sĩ Nhân Dân (NSND)! Tức hai “nghệ danh” vinh dự được ban tặng cho những ‘văn công’ hoạt động đắc lực trong cái “khâu” văn hóa và giai trí, thuộc trong tổ chức ‘4T’của đảng CS Ba Đình, Hà Nội. 
    Tóm lại, kết cuộc TCS vẫn chỉ là một “nghệ nhân” kém nổi tiếng, nếu đem so sánh với ca nô (gốc Ủy viên Thành đoàn Thanh niên, TP HCM) họ Đàm có tên là Vĩnh Hưng, ở trong nước hiện tại !?!? 


      • Đoạn kết
       
      Trích đoạn trong một bức thư (cần được phối kiểm):
      “Anh LDS thân - Tôi được biết và hiểu anh đã lâu và rất trân quý cái lý do “Không Về VN Néu Còn VC” (KVVNNCVC) của riêng anh và nhóm bằng hữu; một Diễn Đàn hiện đang hoạt động bao gồm một “bộ phận không nhỏ” người Việt tị nạn CS tại hải ngoại. 
      Riêng phần tôi, trong số những kẻ còn thân nhân kẹt ở lại; đặc biệt người của đất Thần kinh, xứ Huế; mỗi khi có dịp về thăm chốn cũ, cũng không khỏi có lần đi qua một khúc đường chạy dọc bờ Hương giang. Nơi đó có một đoạn, dài khoảng chừng hơn cây số (?) mang tên gã cựu nhạc sĩ TCS. Khúc đường này bắt đầu từ khu Cầu Gia-Hội chạy dài tới khoảng cầu Chợ Dinh. Nơi đây mới giải tỏa và đang được tiếp tục tu bổ. Hiện nay đã mọc lên đầy đủ các quán giải khát, ăn nhậu, có kèm thêm ca nhạc, ồn ào. Sự kiện đó được thực hiện là do các chủ quán, khai thác, sau khi đã “đồng thuận” ăn chia với cơ sở CA phường (!) 
      Dịp vừa rồi, trước ngày trở về Mỹ, tôi được nghe một người địa phương tiết lộ, có dự tính phát thanh đặc biệt ‘nhạc Trịnh’ cho các “tụ điểm” thuộc đoạn đường mới được mang tên TCS (thỏa mãn yêu cầu của các Fans?). Không biết thực hư ra sao, nhưng rõ ràng đây là một vấn đề khiến nhóm cầm quyền địa phương cũng khó giải quyết! Dầu sao cũng phải quyết định, là có cho phép hay không (?) Có dự trù, sợ nhân dịp này sẽ phát tán những bản nhạc hiện tại còn đang bị cấm của TCS…(!)”
      ………….

      H Ế T
       


        • Thiện ngôn