Phan Văn Song, TS
Mấy ngày qua nghe anh em bạn bè trong nước bàn tới bàn lui về những tin tức láo của Nhà cầm quyền Cộng sản Hà nội, chúng tôi bổng nhớ lại vào năm 2007, chúng tôi có phản ứng một debate giữa hai người về một nhận định về cái tật cố hữu của Đảng Cầm quyền nước ta.
Nay xin gởi lại quý độc giả gọi là góp phần cái nhìn của chúng tôi vào việc ấy.
Nhơn tình cờ đọc tờ Việt Today Vancouver số 21, tuần lễ từ 8 đến 14 tháng 8 năm 2007, tôi chú ý đọc bài viết của ông Nguyễn Anh Minh chất vấn ông Nguyễn Văn Trần về một câu trong một bài viết của ông ấy: “Việt Cộng nói dối từ trong bụng mẹ”.
Khi ông Lê Duẩn lúc bấy giờ là Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam, người đứng đầu cả nước Việt Nam Xã hội Chủ nghĩa, quyền năng chức vụ to hơn cả một ông vua, phán một câu xanh dờn là “Nhân Dân Việt Nam là Anh hùng, là Đỉnh cao trí tuệ loài người”. Khi nói câu đó, ông có nói sự thật không ?
- Anh hùng cái gì, cả nước đi đánh giặc mướn (mercenaires – soldiers of fortune) cho phe Cộng sản Chủ nghĩa Nga Tàu để Cộng sản hóa thế giới.
- Đỉnh cao trí tuệ cái gì mà không biết dùng cơ giới, máy cày không chế tạo được phải dùng sức người, sức súc vật. Và “Ruộng cao ta tát gàu dai, ruộng thấp ta tát gàu sòng.”.
- Văn hóa cái gì mà thế kỷ thứ 21 vẫn em bé cỡi trâu, chồng cầm cày, vợ kéo cày. Cả chế độ được huấn luyện tuyên truyền trên sự “Nói láo”. “Nói láo” để cường điệu, “nói láo” để mỵ dân, lúc nào cũng phấn đấu, lúc nào cũng chỉ tiêu, lúc nào cũng sửa sai, trong khi dân đói dài dài thì Đảng ta cứ bỏ tiền liên hoan, Đại hội, họp hành, học tập. Nói láo biến thành quốc sách, nói láo mãi thành bẩm sanh, bẩm tánh, nói láo luôn với cả mình nữa. Nếu không được huấn luyện từ trong bụng mẹ thì làm sao có đời sống đàng hoàng được. Phải con của đảng viên, mẹ Đảng nhé, Cha Đảng nhé, dối tượng Đoàn nhé, Đoàn viên, rồi Đảng viên. Có phải nói dối từ trong bụng mẹ không ? Cá nhơn ông Lê Đức Anh, lý lịch thế nào, nhờ nói dối lên chức thế nào. Có phải nhờ nói láo không ?
“ Nói láo từ trong bụng mẹ”, phải, đúng vậy, khi mẹ có đứa con trong bào thai, phải tập suy nghĩ nói láo rồi để con sanh ra trong “bầu không khí nói láo”. Vì chỉ có nói láo mới có thể sống được, sanh tồn được. Ông Nguyễn Anh Minh cũng nói rằng vì ông không phải thành phần nói láo nên ông không được học lên cắp Đại học, và vì vậy, ngày nay ông mới là người tỵ nạn ở Canada.
Ông Nguyễn Anh Minh đang tỵ “ nạn ”tại Canada . Vậy thì nạn của ông là nạn gì ? Có phải là nạn “ nói láo ” không ? Ông đã đi trốn cái nạn nói láo để ngày nay ông làm người nói thật.
Lạ nhỉ? Khi ông so sánh hai anh em ông Phan Huy Quát. Ông Quát vào Nam, thành người miền Nam, hưởng không khí nói thật của người miền Nam, đứng đắn, đàng hoàng nên được trọng dụng, làm đến chức Thủ Tướng mà không cần phải vào Đảng cầm quyền. (Ông Phan Huy Quát đã bị đi cải tạo – ông là người nói thật không cải tạo thành người nói láo được nên phải chết).
Ông em ông Phan Huy Quát ở miền Bắc thành công to trong chế độ mà ông Nguyễn Anh Minh đã chứng minh rằng “vì không biết nói láo nên không học được đến bằng đại học ”. Thế mà ông Phan Huy Lê thành công, chắc chắn ông Phan Huy Lê nói láo hay lắm. Chế độ nói láo !. Chế độ nói ngọng !. Tôi được ông bạn cựu cán bộ to của Hà nội, biểu diển cho tôi xem một tấn tuồng: trước mặt người khác thì ông cứ nói ngọng l thành n, và ngược lại. Nhưng sau khi quen thân với tôi thì ông không nói ngọng nữa và thú thiệt với tôi rằng anh là dân Hà nội chánh hiệu con nai. Nhưng ông bảo “ tao phải nói ngọng vì nói ngọng là vấn đề giai cấp”. Lúc ấy là thời gian vừa sau tháng tư 1975, thời gian của cái thuở xa xưa, chưa có tỵ nạn chánh trị, chưa có vượt biển, vượt biên gì cả, chưa có thuyền nhơn, cũng chẳng có HO, chì có “ nói láo” và “ thành thật khai báo ” thôi. Nhưng các bạn cũng biết “thành thật khai báo” là bỏ mạng Sa trường, là “mút mùa Lệ Thủy”.
Ngày nay, đã có những người tỵ nạn chánh trị, nghĩa là từ bỏ một chế độ “nói láo ”để được ra ngoài này ở với Tây, đi tìm cái gọi là tự do, nhưng vẫn cứ thắc mắc về cái tự do. Vậy thì Tự Do là gì ? Hồ Chí Minh vẫn nói “Không gì quý hơn Độc lập và TỰ DO”, và Hồ Chí Minh cùng đàn em đệ tử đã “giải phóng ” ( lại láo nữa – xâm chiếm mới đúng nghĩa) đất nước Việt Nam “ đem lại tự do” cơ mà !.
Thế sao Ông Nguyễn Anh Minh phải Dzọt ? Vậy phải chăng cái Tự do của HCM là “Tự do láo” rồi?
Nói láo phải từ trong bụng mẹ ra. Đó là phương cách duy nhứt để sống còn ở Việt Nam.
Không thì, cũng như Ông Nguyễn Anh Minh, Ông Nguyễn Văn Trần, cũng như cá nhơn chúng tôi, và gần 3 triệu đồng bào Việt Nam đâu phải nhảy xuống thuyền một ngày đẹp trời, hay một đêm tối trời? Cứ trong số bốn người đi, có một người chết, để đi tìm “ cái quyền ” từ nay “nói thiệt ” và cái quyền “ các bà mẹ không phải suy nghĩ láo trong lúc mang thai để “ luyện cho con mình thành người nói dối như thiệt vậy ”!
Câu viết của ông Nguyễn Văn Trần có một tác dụng lớn là đã làm sáng sủa cái câu hỏi lẫn quẫn “tại sao Hà nội phải nói dối với dân chúng mình mãi ?” Nói thật với dân, quản lý dân trong một tinh thần trong sáng có phải dân chủ hơn không? Nhưng không được. Vì nói láo là một bản chất bẩm sanh của người cầm quyền Cộng sản.
Ông Nguyễn Văn Trần viết “ Việt Cộng nói láo tư trong bụng mẹ.” Ông Nguyễn Anh Minh việc gì phải thắc mắc. Ông Nguyễn Anh Minh đâu có phải Việt Cộng. Ông Nguyễn Anh Minh là người tỵ nạn Chánh trị “nói láo” cơ mà!
Lạ nhỉ?
Hồi Nhơn Sơn năm 2007
Hiệu đính Tuần 4 tháng 11 2013
Hiệu đính Tuần 4 tháng 11 2013
TS. Phan Văn Song