Saturday, 12 April 2014

Bản Lên Tiếng thứ 46_Việt Nam Là Nước Giam Giữ Tù Chính Trị Nhiều Nhất Trên Thế Giới

Bản Lên Tiếng thứ 46_Việt Nam Là Nước Giam Giữ Tù Chính Trị Nhiều Nhất Trên Thế Giới Và Lời Kêu Gọi Liên Hiệp Quốc Cùng Quốc Tế Mở Cuộc Điều Tra Về Cái Chết Của 165.000 Tù Nhân Chính Trị Việt Nam Cộng Hòa
(04/09/2014 04:16 PM) (Xem: 186)
Hội Sử-Học Việt-Nam
Vietnamese historical Association
Websites : http://www.truclamyentu.info;http://www.quansuvn.info;
Email: truclamyentu1@truclamyentu.info
Bản Lên Tiếng thứ 46_Việt Nam Là Nước Giam Giữ Tù Chính Trị Nhiều Nhất Trên Thế Giới Và Lời Kêu Gọi Liên Hiệp Quốc Cùng Quốc Tế Mở Cuộc Điều Tra Về Cái Chết Của 165.000 Tù Nhân Chính Trị Việt Nam Cộng Hòa
Kính gởi Cao Ủy Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc và các chính phủ Hoa Kỳ, Liên Âu, các tổ chức Nhân Quyền trên thế giới.
Lời dẫn: Việc Cộng-Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt-Nam phóng thích người tù xuyên thế kỷ, đại úy nhạc sĩ Nguyễn-hữu-Cầu, cũng như trả tự do sang Mỹ trị bịnh cho ông Cù Huy Hà Vũ. Mới đây là các ông Vi-đức-Hồi, Nguyễn-tiến-Trung (ngày 12-04-2014) đã không phải là thể hiện tích cực cho vấn đề nhân quyền được cải thiện ở Việt-Nam. Ngược lại, đó là chiêu bài đánh lạc hướng dư luận để Cộng Sản Việt Nam tiếp tục đàn áp nhân quyền, hành hạ tù nhân chính trị, lương tâm hiện còn bị giam giữ trong các trại giam. Cụ thể là trường hợp của tù nhân lương tâm Hồ thị Bích Khương (1). Cũng như cái chết thương tâm của tù nhân lương tâm, thầy giáo Đinh-đăng-Định, mà nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam là kẻ có trách nhiệm lớn nhất.
Báo cáo mới đây của Liên Đoàn Quốc Tế Nhân Quyền chỉ ra Việt Nam là nước giam giữ tù chính trị nhiều nhất Đông Nam Á là điều cần thiết, nhưng chưa thể hiện đúng thực tế lịch sử. Phải nói rằng Việt Nam là nước giam giữ nhiều tù chính trị, lương tâm, dân oan và tôn giáo nhất thế giới, hơn cả trại giam của Đức Quốc Xã hồi thế chiến thứ 2 (1939-1945)

Thưa quý vị,
Sau khi chiến tranh Việt-Nam chấm dứt vào ngày 30-04-1975, thay vì thực hiện chính sách hòa đồng dân tộc, xoá bỏ thương tích, hàn gắn đau thương trong quá khứ do chiến tranh gây nên, nước Việt-Nam Dân-Chủ Cộng-Hòa sau khi cưỡng chiếm Việt-Nam Cộng-Hòa đã thi hành một chính sách trả thù vô cùng tàn bạo và độc ác đối với quân nhân công chức chế độ Việt-Nam Cộng-Hòa.
lê duẫn, phạm văn đồng








Lê-Duẫn (hình bên trái); Phạm-văn-Đồng (hình bên phải) hai nhân vật chủ trương đàn áp và giết hại tù nhân chính trị Việt-Nam Cộng-Hòa.
Ông Lê-Duẩn tổng bí thư đảng Lao-động Việt-Nam (tiền thân của đảng Cộng sản Việt-Nam) và ông Phạm-văn-Đồng thủ tướng Việt-Nam Dân-Chủ Cộng-Hòa (tiền thân của Cộng-Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt-Nam) đã thực hiện chính sách trả thù qua việc áp dụng Nghị Quyết số 49-NQTVQH ngày 20-6-1961 và Thông Tư số 121-CP ngày 8-9-1961 do Phạm-văn-Đồng ký và ban hành.
Nội dung chính của nghị định nêu trên là: 
“Tất cả những gián điệp nguy hiểm, những biệt động; tất cả những quân nhân và viên chức hành chánh của chính quyền quốc gia trước đây.
Tất cả những nhân vật nòng cốt của các tổ chức và đảng phái đối lập.
Tất cả những thành phần ngoan cố thuộc giai cấp bóc lột và những kẻ chống phá cách mạng.
Tất cả những kẻ chống phá cách mạng đã bị tù và hết hạn tù nhưng không chịu cải tạo.
Bốn thành phần trên đây đều có một đặc điểm chung mà cộng sản gọi là "những thành phần ngoan cố, chống phá cách mạng.". Thời gian "cải tạo" được ấn định là 3 năm, nhưng sau 3 năm mà chưa "tiến bộ" thì "cải tạo" thêm 3 năm nữa và cứ như thế tiếp tục tăng thêm 3 năm nữa... cho đến khi nào "học tập tốt, cải tạo tốt" thì về...”  -ngung trích-
Trong quyển “365 ngày ở Việt Nam” của nhóm công tác do Liên Xô chỉ đạo trong năm 1975 tại Việt Nam đã giới thiệu ở phần trên cũng viết tại trang 83: “Đồng Chí Tổng bí thư đảng Lao động Việt Nam Lê Duẩn cùng ban chấp hành trung ương đảng đã tiến hành ổn định nhanh chóng tình hình sau ngày 30/4/1975. Chính sách kỷ luật hà khắc mà nhà nước áp đặt cho những người lính chế độ Sài Gòn đã được chính đồng chí Tổng bí Thư Lê Duẩn đề ra trong một cuộc họp của bộ chính trị...” –ngưng trích-
Cụ thể là  “Sau năm 1975 ở miền Nam có hơn 1.000.000 người thuộc diện phải ra trình diện. Theo đó Phạm Văn Đồng đã chỉ đạo bắt giữ con số người phải trải qua giam giữ sau này 30/4/1975 là hơn 200.000 trong tổng số 1 triệu người ra trình diện. Tính đến năm 1980 thì chính phủ Việt Nam công nhận còn 26.000 người còn giam trong trại. Tuy nhiên 1 số quan sát viên ngoại quốc ước tính khoảng 100.000 đến 300.000 vẫn bị giam. Ước tính của Hoa Kỳ cho rằng khoảng 165.000 người đã chết trong khi bị giam”. (Trích: “Le Livre Noir du Communisme: Crimes, Terreur, Répression do Robert Laffont”, S.A, Paris xuất bản lần đầu năm 1997-Phần IV về Á Châu).
Trong tập tài liệu ghi bí số TN/QP-14 được phổ biến ngày 14/02/1977 tại cục lưu trữ Bộ Quốc Phòng Cộng sản Việt-Nam ghi rõ như sau tại trang số 6: "Tổng số tù nhân tham gia học tập cải tạo để trở thành con người mới sau khi chế độ Sài Gòn đầu hàng là 1.321.506 người. Trừ những số trốn trại, bị chết trong lúc cải tạo và già yếu trả về với gia đình, bộ quốc phòng giao lại cho bộ nội vụ quản lý là 1.236.569 người". -ngưng trích-
Theo tài liệu của Viện Bảo Tàng Việt Nam tại San Jose ghi nhận số lượng tù cải tạo thực sự đều là tù chính trị như sau:“Năm 1975 QLVNCH có 980.000 quân nhân gồm 1/10 cấp Tá và cấp Tướng tổng cộng 9.600, cấp úy là 80.000, còn lại là hạ sỹ quan và binh sĩ . Binh sĩ VNCH bị bắt đi cải tạo sau ngày 30 tháng 4, 1975.AFP/Getty Images – Cấp Tướng tại ngũ đến 30 tháng 4 năm 75 là 112; bị tù cải tạo: 32 vị, 80 tướng lãnh di tản và 1 số nhỏ không bị bắt giam. – Ðại tá có 600, bị tù 366. – Trung tá có 2.500, bị tù 1.700. – Thiếu tá có 6.500, bị tù 5.500. – Cấp úy có 80.000, bị tù 72.000. Trong số này bao gồm cả nữ quân nhân cũng như thành viên đảng phái và các cấp chính quyền. Ðây là con số ghi nhận được từ phía Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Hòa, không có tài liệu của các trại giam phía cộng sản để đối chiếu; và không có con số chính xác tù cải tạo bị chết trong khi giam cầm”. -ngưng trích-
Trang web của The Wall Street Journal, (ngày Thứ Hai, 23-07-2007), nhà báo James Taranto đã trích dẫn cuộc điều tra rộng lớn của nhật báo Orange County Register được phổ biến trong năm 2001 về “học tập cải tạo” tại Việt Nam và đã kết luận rằng: "Ngay sau khi xâm chiếm VNCH, cộng sản đã đưa một triệu quân dân cán chính VNCH vào tù vô thời hạn - dưới cái nguỵ danh học tập cải tạo – trong ít nhất là 150 trại tù được thiết lập trên toàn bộ lãnh thổ Việt Nam kể cả những nơi rừng thiêng nước độc với khí hậu khắc nghiệt. Theo Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, đại đa số những người này đã bị giam cầm từ 3 tới 10 năm và có một số người đã bị giam giữ tới 17 năm. Nếu lấy con số trung bình là bẩy năm tù cho mỗi người, số năm tù của một triệu người là 7,000,000 năm.” 
Qua những số liệu trên cho thấy, sau khi chiếm được Việt Nam Cộng Hòa, ngoài việc đưa 1.321.506 quân nhân công chức VNCH đi tù (trại học tập cải tạo), trong số 1.321.506 người bị giam cầm, đã có 165.000 tù chính trị Việt-Nam Cộng-Hòa bị cộng sản Việt-Nam giết chết trong các trại tù.
Nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam còn biến cả nước Việt-Nam thành một trại tù giam giữ khoảng 47 triệu dân Việt-Nam (thời điểm 30-04-1975, chấm dứt chiến tranh Việt Nam) ; chính sách này vẫn còn tiếp tục duy trì cho đến năm nay, năm 2014. Tổng số dân Việt-Nam bị giam giữ trong hai nhà tù lớn và nhỏ là 87 triệu người. Tính đến năm 2014, tổng số dân Việt-Nam gần đạt 90 triệu người. 90 triệu người này trừ lại 3 triệu đảng viên, cảm tình viên, gia đình đảng Cộng sản, do đó còn lại là 87 triệu. Có một số chênh lệch nhưng tỷ lệ này không cao.
Tất cả người việt-Nam đều là tù nhân của nhà cầm quyền Cộng-sản Việt-Nam qua việc bị cấm đoán hành xử quyền tự do ngôn luận ; tự do di chuyển (chính sách hộ khẩu); tự do biểu tình, hội họp; tự do tôn giáo (trường hợp Phật giáo Hòa Hảo Truyền thống bị đàn áp khốc liệt) ; tự do xử dụng internet để bày tỏ tư tưởng v.v…Ngoài ra, nguời Việt-Nam còn bị  nhà  cầm quyền buôn bán ra ngoại quốc để  làm nô lệ tình dục và nô lệ  tay chân. Nếu ai vi phạm những điều này đều bị đưa từ nhà tù lớn sang nhà tù nhở và phải chịu sự trừng phạt nặng nề, cho đến khi kiệt sức hoặc đến chết như tù nhân chính trị Trương-văn-Sương, Nguyễn-văn-Trại, Bùi-đăng-thủy, Đinh-đăng-Định.
Do đó, Việt Nam là nơi giam giữ tù nhân chính trị nhiều nhất trên thế giới. Trại tù Việt-Nam hơn hẳn trại tù thời Đức Quốc Xã của Adolf Hitler (1939-1945) về số lượng tù nhân bị giam giữ cũng như các thủ đoạn tàn bạo, độc ác đối với tù nhân.
Dưới đây là một số hình ảnh thực, được phác họa lại nói về những cảnh tra tấn, hành hạ cực kỳ dã man của Cộng sản Việt-Nam đối với những tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm…Hình trích từ quyển sách Trại Cải tạo (1a) của tác giả Phạm-quang-Giai (tác giả tự xuất bản năm 1985)* và Trầm K (1b) * Tuyển tập thơ của những người tù yêu nước do Hưng Việt xuất bản năm 1999.
tù nhân chíhh trị việt nam









Hình 1 (1a)
tù nhân chính trị













Hình 2 (1a)
tù nhân chính trị












Hình 3 (1a)
tù nhân chính trị












Hình 4 (1b)
tù nhân chính trị












Hình 5 (1b)

tù nhân chính trị












Hình 6 (1b)
Hiện thời danh tính của 165.000 tù chính trị Việt-Nam Cộng-Hòa bị giết chết trong các trại tù đều do Bộ Công An (tiền thân là Bộ Nội vụ) cất giữ, người chịu trách nhiệm lớn nhất hiện nay cần phải bạch hóa hồ sơ này đó là ông Trần-đại-Quang, Đại tướng bộ trưởng bộ công an cộng sản Việt-Nam.
Do đó, Hội Sử-Học Việt-Nam trân trọng kêu gọi cao ủy nhân quyền Liên Hiệp Quốc, các chính phủ Hoa Kỳ, Liên Âu, các tổ chức nhân quốc tế hãy mở cuộc điều tra và áp lực bằng mọi hình thức, thực thi bằng nhiều biện pháp chế tài cụ thể để Bộ công an Cộng sản Việt Nam trao trả hồ sơ của 165.000 tù chính trị Việt-Nam Cộng-Hòa về với gia đình của họ qua trung gian của Cao ủy Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc.
Linh hồn của 165.000 tù chính trị VNCH cũng như gia đình của họ sẽ vô cùng biết ơn hành động can thiệp vì nhân quyền, nhân đạo này của quý vị. Đồng thời cũng là sự cảnh cáo đối với những nước, nhà cầm quyền nào còn tiếp tục vi phạm trầm trọng nhân quyền. Đặc biệt là nhà cầm quyền cộng sản Việt-Nam.
Nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam là kẻ vi phạm nhân quyền trầm trọng nhất thế giới, là tội phạm chiến tranh, vị trí của họ không phải ngồi trong Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc mà phải ngồi ghế của kẻ phạm tội trước tòa án hình sự quốc tế về Việt-Nam để chịu sự xét xử về tội ác chiến tranh, tội ác diệt chủng đã làm gần 20 triệu người Việt-Nam thiệt mạng trong các cuộc chiến tranh do đảng Cộng sản Việt-Nam chủ xướng từ năm 1930 đến 2014.
Trước khi chấm dứt bản lên tiếng này, chúng tôi xin được trình bày tiếp theo đây nguyên văn lá thư báo động của Mục Sư Nguyễn-trung-Tôn về trường hợp của tù nhân lương tâm Hồ Thị Bích Khương :
«(1) Hãy Cứu Lấy chị Hồ thị Bích Khương,
Tôi thật sự đau lòng; khi lại phải ngồi đây để viết những dòng chữ này để kính chuyển tới những đọc giả thân quên, những cơ quan tổ chức nhân quyền, các cá nhân, tổ chức trong cũng như ngoài nước yêu chuồng tự do; một thông tin khẩn cấp về tình hình sức khỏe và tính mạng của người nữ tù nhân lương tâm Hồ Thị Bích Khương, là một trong 3 nữ tù nhân lương tâm Việt nam vừa được Liên đoàn quốc tế nhân quyền (FIDH) đưa vào trong danh sách  yêu cầu nhà cầm quyền Việt nam phóng thích.
Sau khi nhận được tin báo từ người thân của chị Tạ Phong Tần cho biết: Chị Hồ Thị Bích Khương vẫn đang tiếp tục bị kỷ luật với hình thức biệt giam. Tôi đã khẩn cấp thông báo cho người thân của chị biết bố trí đi thăm gặp để biệt rõ tình hình sức khỏe của chị. Chị gái của chị là chị Hồ Thị Lan đang bị bệnh nên không đi được, chị nhờ tôi viết giúp nội dung là thư của chị đã lên tiếng để gửi tới quy vị vào ngày 4/4/2014 vừa qua. Vì quá lo lắng cho chị nên tôi đã cố gắng thu xếp động viên con trai của chị Khương là cháu Nguyễn Trung Đức vào trại giam thăm chị vào sáng ngày hôm nay ngày 7/4/2014. Khi trở về cháu cho tôi biết: Sáng nay chị Hồ Thị Bích Khương phải ngồi xe lăn, có hai người tù vừa đẫy vừa đỡ để chị có thể ra gặp con mình. Trong khi gặp con, chị không nói được nhiều vì sức khỏe quá yếu. Chị chỉ thều thào cho con trai mình biết rằng: Trong thời gian đang bị kỷ luật chị có đề nghị cán bộ trại giam cho gửi một lá thư về nhà cho con trai mình, nhưng cán bộ không cho. Chị rất bức xúc nên đã phản đối lại việc trại giam tước quyền được gửi thư  của chị. Vào ngày 28 hay 29/3/2014 vừa qua, một nữ cán bộ (chị Khương có nói tên nhưng cháu Đức nghe không rõ) đã xông vào đánh chị túi bụi, dùng chân tặng vào vùng bụng của chị nhiều lần khiến cho chị bị đau đớn vô cùng. Nữ công an này còn tuyên bố “ Loại tù như mày tao thích đánh khi nào thì đánh, có đánh chết mày cũng chng sao”. Sau khi chịu một trần đòn chí tử dưới đôi chân của người nữ công an thì chị Khương không thể đứng dậy được. Từ đó tới nay chị phải di chuyển bằng chiếc xe lăn. Cháu Đức cũng có thông báo cho mẹ mình biết là: “ Liên đoàn quốc tế nhân quyền (FIDH) đã lên tiếng yêu cầu nhà cầm quyền Việt nam phóng thích cho mẹ”. Theo cháu Đức kể lại thì khi nghe tin này chị Khương đã gửi lời cám ơn tới tất cả những cá nhân tổ chức trong và ngoài nước đã quan tâm vận động cho chị. Tuy nhiên chị tỏ ra rất thất vọng khi trả lời với con rằng: “ Chắc mẹ không có cơ hội đó đâu. Rất có thể mẹ sẽ chết trong tù, bởi Cộng sản chưa chắc đã chấp nhận phóng thích mẹ đâu. Nếu tháng này mà không nhận được điện thoại của mẹ thì con biết rằng mẹ đã chết con nhé. Mắt của mẹ rất mờ, đầu và thân thể đều đau, chân không thể đứng lên được.” Sau thời gian gặp gỡ chớp nhoáng cháu Đức đã phải chia tay mẹ mình và rất có thể đây là lần gặp mẹ cuối cùng của Đức.(Nếu như những gì chị Khương đã tự nhận định về tình hình sức khỏe của bản thân mình). Tôi hy vọng điều đó sẽ không xãy ra đối với chị. Thật xót xa khi chúng ta vừa phải chia tay thầy Đinh Đăng Định vĩnh viễn. Chúng ta không thể để mất thêm chị Hồ Thị Bích Khương, hày bất cứ người nào nữa. Tôi thật sự không hiểu rằng sau khi nhà cầm quyền Việt Nam đã chính thức ký tham gia vào công ước chống tra tấn của Liên hiệp quốc và chính thức trở thành thành viên của Hội đồng nhân quyền Liên hiệp quốc, nhưng sao lực lượng công an “còn đảng còn mình”  của họ vẫn cứ hành xử với người dân như những lũ côn đồ? Liệu các quốc gia thành viên của HĐNQLHQ có thấy Việt Nam thật sự xứng đáng đứng ngang hàng, ngồi ngang ghế trong tổ chức này nữa hay không?
Tôi khẩn kính mong các cá nhân, tổ chức trong và ngoài nước hãy nhanh tay phổ biến thông tin này tới những Chinh phủ, Quốc hội của các quốc gia tiến bộ để vận động mọi người cùng nhau lên tiếng yêu cầu nhà cầm quyền Công sản sớm phóng thích cho các tù nhân lương tâm,  không còn ai phải chịu cảnh đọ đầy trong chốn ngục tù chỉ vì lý do chính kiến.
Nguyện cầu Thiên Chúa quyền năng yêu thương nâng đỡ và thêm sức, chữa lành cho chị.
Thanh hóa ngày 7/4/2014
Nguyễn Trung Tôn
ĐT: 01628387716
Trân trọng kính chào và cám ơn sự quan tâm của quý vị,
Liên Âu, tháng 4 ngày 08 năm 2014; Việt lịch 4893, Phật lịch 2558 ; Quốc hận quốc tang lần thứ 39.
Trúc-Lâm Nguyễn-Việt Phúc-Lộc, tổng thư ký Hội Sử-Học Việt-Nam
Tham khảo:
- Bản Lên Tiếng thứ 22_ Kháng Thư Kêu Gọi Liên Hiệp Quốc Thành Lập Tòa Án Hình Sự Quốc Tế Về Việt-Nam (VN version) -http://www.quansuvn.info/D_1-2_2-89_4-5169_5-10_6-4_17-198_14-2_15-2/ ; (En version) -http://www.quansuvn.info/D_1-2_2-89_4-5182_5-10_6-4_17-198_14-2_15-2/
Đặng-chí-Hùng | Những sự thật cần phải biết (phần 18) - Tội ác của Phạm Văn Đồng -http://www.truclamyentu.info/tlls_thu-vien-bo-de-online/tvbd_toi-ac-cua-pham-van-dong.htm
- * Vì không có điều kiện liên lạc được với tác giả Phạm-quang-Giai, chúng tôi xin được phép phổ biến ba tấm hình trong quyển Trại Cải Tạo để gởi đến Cao Ủy Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc nhằm tố cáo sự đối xử tàn bạo độc ác của nhà cầm quyền CSVN đối với tù nhân chính trị Việt-Nam Cộng-Hòa. Chân thành cảm ơn và mong tác giả thông cảm.
- * Vì không có điều kiện liên lạc cùng với các tác giả Trầm K, Tuyển tập thơ của những người tù yêu nước, chúng tôi xin được phép xử dụng 3 tấm hình trong tuyển tập thơ vừa nêu để tố cáo hành động tàn ác của CSVN đối với tù nhân chính trị Việt Nam. Chân thành cảm ơn và mong các tác giả thông cảm.

Vietnam has the highest number of political prisoners in 

the World
(04/09/2014 04:16 PM) (Xem: 134)
Hội Sử-Học Việt-Nam
Vietnamese historical Association
Websites : http://www.truclamyentu.info;http://www.quansuvn.info;
Email: truclamyentu1@truclamyentu.info
Vietnam has the highest number of political prisoners in the  World and Appeal to the United Nations and the International Communities to Open an Investigation of the Death of 165,000 Political Prisoners of the Republic of Vietnam.
Addressed to the High Commissioner for the United Nations Human Rights, the European Union, the Government and Congress of the United States, International Human Rights Agencies and Non-Government Organizations.
Foreword: The gesture of the Socialist Republic of Vietnam in the release of the century old prisoner Nguyen Huu Cau, captain and musician, as well in the release of Mr. Cu Huy Ha Vu to allow him to go to the United States for medical treatment does not constitute an indication of positive human rights improvement in Vietnam. On the contrary, it is a subterfuge to distract the public opinion in order to allow the Vietnamese Communist regime to continue its human rights abuses, torture of political prisoners and prisoners of conscience, still detained in detention centers. Specifically, the case of prisoner of conscience, Ho Thi Bich Khuong (1); and the case of the tragic death of prisoner of conscience of teacher Dinh dang Dinh, in which the Vietnamese Communist government bears the greatest responsibility.
A recent report of the International Federation for Human Rights (FIDH) shows Vietnam is the country has the highest number of political prisoners in Southeast Asia. It is correct and appropriate; however it does not reflect the historical reality. It must be said that Vietnam is the country that detains the most bloggers, land rights activits, political prisoners, prisoners of conscience and religious activits in the world, more than the Nazi prison camps in World War 2 (1939-1945).
Ladies and Gentlemen,
After the Vietnam War ended on April 30, 1975, instead of implementing the policy of reconciliation, remedy, past trauma healing caused by the war, the Socialist Republic of Vietnam after its forced invasion of the Republic of Vietnam, has implement a policy of brutal revenge and cruel treatment of the civil servants and military officers of the Republic of Vietnam regime.

lê duẫn, phạm văn đồng







Le Duan on the left and Pham Van Dong of the right, the two individuals that advocated the repression and the killing of political prisoners of the Republic of Vietnam
Le Duan, Labor Party secretary general (the forerunner of the Vietnamese Communist Party) and Pham van Dong, Republic Democratic of Vietnam (the forerunner of the Socialist Republic of Vietnam) has carried out a policy of revenge through the application of Resolution No 49-NQTVQH dated June 20, 1961 and Circular No. 121 dated September 8, 1961 signed and issued by Pham van Dong.
The main contents of the decree mentioned above are:
“All the dangerous spies, special agents; all the military and administrative officials of the former national government.
All the key personalities of the opposition organizations and parties.
All the stubborn elements belonging to the exploitative caste and the opponents of the revolution.
All those who opposed to the revolution that had been imprisoned and had served their terms but still refuse to reform.
All the above four componentshave a common characteristic that the communism call “recalcitrant elements, anti-revolutionary”. The time for “re-education” is set for 3 years; but if no “progress” is achieved, then “re-education” will be extended for 3 more years and so on for a3 year incremental interval … until “good re-education, good behavior” is obtained … then time to be released…” –end quote-
In the book “365 days in Vietnam” of the task force directed by the Soviet Union in 1975 in Vietnam introduced in the above section wrote in page 83: “Comrade General Secretary of the Workers’Party of Vietnam Le Duan and the party’s central executive committee have quickly stabilized the situation after April 30, 1975. The harsh discipline policy that the government imposes on the soldiers of the former Saigon regime was proposed by General Secretary Le Duan in a meeting of the Politburo” - end quote-
Specifically, “After 1975 the South has more than 1,000,000 persons subjected to personal appearance. Among those 1,000,000, Pham Van Dong directed that 200,000 be arrested and put in detention after Arpil 301975. As of 1980, the Vietnam government admitted 26,000 persons  were still detined in camps. But some foreign observers estimated that about 100,000 to 300,000 were still detained. The American side estimated  about 165,000 died in custody.”(Quote: “Le Livre Noir du Communisme: Crimes, Terreur, Répression by Robert Laffont”, S.A, first published in Paris in 1997-Part IV about Asia).
In document TN/QP-14 released on February 14, 1977 archived at the Vietnamese Communist Defense Department, there is the following paragraph at page 6: “The total number of prisoners participating in reeducation program to become reborn citizen after the surrender of the Saigon regime is 1,321,506 individuals. Besides the number of escapes, deaths in camps and releases due to old age and sickness, the defense department transfers to thecare of the  interior ministry 1,236,569 individuals.” –end quote-
According to the document of the Vietnam Museum in San Jose, the numbers of prisoners in reeducation – in reality political prisoners are as following: “In 1975, the ARVN has 980,000 soldiers including 1/10 high ranking officers numbering 9,600, 80,000 low ranking officers and the remaining commissioned officers and soldiers. ARVN soldiers are forced into reeducation camps after 4/30/1975. AFP/Getty Images- General officers active as of April 301975: 112; 81 in camps, 80 immigrated and a few not in prison.  – Colonels: 600; 366 in prison.  – Lieutenant Colonels: 2,500, 1,700 in prison. – Majors: 6,500, 5,500 in prison. – Captains and Lieutenants: 80,000, 72,000 in prison. Among those are female soldiers as well as members of parties and civil officials. These numbers are recorded by the United States and by the Republic of Vietnam; there is no documentation of the communist priosns for comparison; and there is no exact number of reeducation prisoners dead in camps.” – end quote-
In the website of The Wall Street Journal, (Monday, July 07, 2007), journalist James Taranto cites the extensive investigation of Orange County Register newspaper issued in 2001 regarding “reeducation program” in Vietnam and concludes that: “Shortly after the invasion of South Vietnam, the communist regime incarcerated one million South Vietnamese military and civilian personnel in indefinite imprisonment – under the masking name of reeducation program – in at least 150 camps established all over the Vietnamese territories, even at unclement forests. According to the U.S State Department, the majority of these people were detained from 3 to 10 years and some have detained up to 17 years. If we take the average figure then seven years in prison for each person, and the number of years in prison for one million is 7,000,000 years.”
Based on these above data, after the invasion of South Vietnam, besides putting 1,321,506 military and civilian personner of the Republic of Vietnam in reeducation camps, among these detainees there are 165,000 political prisoners of the Republic of Vietnam who are killed by the Vietnamese Communist regime in camps.
Vietname Communist authorities have even turned the entire country into a prison camp that detains about 47 million Vietnamese citizens (April 30, 1975 time, ending of the Vietnam War);  this policy is still maintained to this date of 2014. The total number of Vietnamese citizens detained in both big and small camps is 87 million people. As of 2014, the Vietnamese population reaches near 90 million people. 90 million people minus 3 million Communist party members and sympathizers come to 87 million people more or less.
All Vietnamese citizens are prisoners of the Communist government; they are denied the freedom of speech; freedom of movement (household registration policy); freedom of demonstration and meetings; freedom of religion (case of HoaHao Buddhists’ persecution); freedom of internet use to expression opinions etc… Furthermore, the Vietnamese citizens were forced by the government into abroad sexual and labor slavery and trafficking. All those in violation are transferred from the big to the small prison and are submitted to severe punishment until exhaustion or death as political prisoners Truong van Suong, Nguyen van Trai, Bui dang Thuy, Dinh dang Dinh etc…
Therefore, Vietnam is the place with the most political prisoners in detention in the world. The Vietnamese prisons are worse than Adolf Hitler’s Nazi ones (1939-1945) in terms of number of prisoners in custody as well as harsh and cruel treatment toward prisoners.
Here are some pictures depicting torture, extreme treatment of the Vietnamese Communist toward the political prisoners and prisoners of conscience… taken from the book Reeducation Camp (1), collection of poems by patriotic prisoners, Hung Viet publishing house in 1999.

tù nhân chíhh trị việt nam









Picture 1 (1a)
tù nhân chính trị













Picture 2 (1a)
tù nhân chính trị












Picture 3 (1a)
tù nhân chính trị












Picture 4 (1b)
tù nhân chính trị












Picture 5 (1b)

tù nhân chính trị












Picture 6 (1b)
Currently the identities of the 165,000 political prisoners of the Republic of Vietnam kille in camps are kept by the Security Ministry (formerly the Interior Ministry), led by General Tran dai Quang, Minister of the Security Ministry. He must declassify this document.
Therefore, the Vietnamese historical Association respectfully urges the High Commissioner for the UN Human Rights, the governments of the United States and European Union, the international human rights organization  to open an investigation and apply pressure in all forms an sanctions in order for the Vietnamese Communist Security Department  to return files of the 165,000 political prisoners of the Republic of Vietnam to their families through the mediation of the High Commissioner for the UN Human Rights.
The soul of the 165,000 political prisoners of the Republic of Vietnam and their families will be extremely grateful for your intervention in this human rights and humanitarian matters. It would also constitute a warning to those countries and public authorities that continue serious human rights violations, in particular the Vietnamese Communist regime.
The Vietnamese Communist authorities are the worst violator of human rights in the world; they committed war crimes; their position is not to sit in the Human Rights Council but rather they should sit as criminals in the international court to be condemn of war crimes and the genocide of near 20 million Vietnamese people that were killed in the Vietnam War that the Vietnamese Communist Party advocated from 1930 to 2014.
Prior to terminate this appeal, allow us to present the verbatim letter of Pastor Nguyen trung Ton pertaining to the case of prisoner of conscience Ho Thi Bich Khuong:
“(1) Please Save Ms. Ho thi Bich Khuong,
hồ thị bích khương
Ms. Ho thi Bich Khuong
I am really heartbroken when I have again to sit down here to write these lines to convey to my beloved readers, human rights organizations, freedom-loving individuals and organizations within and outside the country about an urgent information regarding the health condition and the life of prisoner of conscience Ho ThiBichKhuong, one of the 3 Vietnamese prisoners of conscience whose names are listed by the International Federation of Human Rights (FIDH) in the petition for release to the Vietnamese government.
After receiving a report from relatives of Ta Phong Tan that said Ho Thi Bich Khuong continues to be disciplined with solitary confinement, I immediately inform her relatives to make arrangements to visit her to learn about her health. Her sister Ms. Ho Thi Lan who is sick and cannot go has asked me to write this letter on her behalf sent to you on 4/4/2014. Concerned about her condition, I have urged Ms. Khuong’s son, Nguyen TrungDuc to visit her in the present this morning April 7, 2014. Upon returning of his visit, Trung tells me: this morning Ms. Ho ThibichKhuong was on wheelchair necessitating two prisoners to assist her in her displacement to see her son. She could not speak much. She could only whisper to his ears: during the time she was subject to disciplinary measure, she had request the warden guards to allow her to send a letter to her son, but the request was denied. She was extremely upset and objected that her right to send letter has been denied by the prison authority. On 28 or March 29, 2014, a female staff (whose name was revealed by Ms. Khuong but that her son does not recall) approached her and beat her incessantly, hitting her stomach with her legs several time causing her excruciating pain. This female guard also declared, “I can beat the type of prisoners like you as I like, even to death”. After the beating, Ms. Khuong could not stand up, and has to make use of a wheelchair. Her son also let her know the theInternational Federation of Human Rights (FIDH) has demanded the Vietnamese government for her release. Duc recounts that upon hearing this news, his mother thanks to convey her gratitude to all individuals and organizations that are concerned in lobbying for her case. However she voiced disappointment in her response to her son: “I might not have the chance. I might very likely die in prison, because I doubt the Communist government would release me. If you don’t receive a phone call from me this month, then you know your mother had died. My eyesight is very blurred, my body aches all over, I cannot stand up.” After a brief encounter, Duc must departed from his mother and this could be the last time he saw his mother (based on her own assessment of her condition). I hope this would not happen to her. It pains that we have just lost Dinh Dang Dinh permanently. I must not allow to lose Ho ThibichKhuong or anybody else. I cannot understand how after the Vietnamese government has officially signed to join the covenant against torture of the United Nations and has officially become a member  of the UN Human Rights Council, its police force still continue to treat its citizens like thugs? Don’t you as members of the UNHRC consider Vietnam to deserve being an equal member sitting in this organization?
I respectfully request that individuals and organization within and outside the country to urgently disseminate this information to the Governments and General Assemblies of various freedom-abiding countries to join in their voices to demand the Communist government in the immediate release of the prisoners of conscience, so that nobody suffers anymore in prison for political reasons.
May the Almighty God loves, sustains and heals you, Ms. Khuong.
Thanh hóa April 7, 2014
Nguyễn Trung Tôn
Tel: 01628387716
Respectfully and thank you for your concerns,
European Union, 8 April 2014
Vietnamese Historical Association Secretary-General  Truc-Lam Nguyen-Viet Phuc-Loc. Email:truclamyentu1@truclamyentu.info
Reference:
- The 22nd Appeal – Requesting the United Nations to establish a Criminal Trial Court for Vietnam (VN version) http://www.quansuvn.info/D_1-2_2-89_4-5169_5-10_6-4_17-198_14-2_15-2/ ; (En version) - http://www.quansuvn.info/D_1-2_2-89_4-5182_5-10_6-4_17-198_14-2_15-2/
- Đặng-chí-Hùng | What One Should Know (section 18) – Pham Van Dong’s crimes -http://www.truclamyentu.info/tlls_thu-vien-bo-de-online/tvbd_toi-ac-cua-pham-van-dong.htm
- * We are not able to contact author Pham quang Giai and ask his permission to disseminate the three pictures in the book Trai Cai Tao to be sent to the High Commissioner of the UN Human Rights to denounce the bad and inhuman treatment of the Vietnamese Communist government toward political prisoners of the Republic of Vietnam. Thank you.
- * We are unable to contact with authors of Tram K.’s collection of poems of the patriotic prisoners and ask permission to use the three pictures in this book to denounce the bad and inhuman treatment of the Vietnamese Communist government toward political prisoners of the Republic of Vietnam. Thank you.