Le Nguyen (Danlambao) - Lý thuyết cộng sản đã phá sản, hệ thống tổ chức xã hội chủ nghĩa đã sụp đổ là sự thật lịch sử không thể chối cãi nhưng tàn dư cộng sản, những tên lãnh đạo của các nước cộng sản sống sót sau cơn bão cách mạng dân chủ quét tận sào huyệt sản sinh ra nhà nước xã hội chủ nghĩa hơn hai mươi năm về trước, vẫn ngoan cố không buông bỏ quyền lực nhà nước, vẫn giành độc quyền lãnh đạo kinh tế và xã hội. Ai cũng thấy, đảng cộng sản Việt Nam ngoan cố tham quyền cố vị, bày mưu tính kế bảo vệ độc quyền quyền lực chính trị, chống lại sự tiến bộ của loài người văn minh, dù phải muối mặt làm thân với kẻ thù giai cấp “bóc lột”, bọn tư bản “xấu xa”, làm hòa với các nhà nước dân chủ tư sản kẻ thù của nhà nước cộng sản xã hội chủ nghĩa để được truyền ống trợ sinh hầu tồn tại trong thế giới loài người văn minh.
Trong ý đồ xấu tham quyền cố vị, tham sinh quý tử, đảng cộng sản đã phát minh ra nhiều thủ đoạn để cứu nguy chế độ độc tài toàn trị bên bờ vực tan rã. Chẳng hạn như cộng sản Việt Nam hô hào đổi mới kinh tế với “đám chữ” kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa và Trung Cộng lập lờ đổi mới kinh tế với danh xưng kinh tế thị trường mang màu sắc trung Hoa. Thực chất đổi mới của Việt Cộng lẫn Trung Cộng cũng đều là đánh tráo khái niệm, là trở lại làm ăn theo kiểu cách kinh tế thị trường, xin xỏ buôn bán với các nước tư bản giàu có nhằm thu tóm quyền lợi kiếm được từ kinh tế thị trường hoang dã chia chát cho nhau để tiếp tục độc quyền chính trị thực hiện các chính sách bạo tàn độc ác, làm nghèo đất nước làm khổ nhân dân.
Mấy năm gần đây, kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa dần lộ rõ bản chất tiêu cực, nghĩa là thành quả kinh tế thị trường không đến tay người dân mà lọt vào túi tham không đáy của các quan chức cán bộ, đảng viên tay chân của băng đảng cộng sản. Chúng ngang nhiên ăn cắp của công, ăn cướp của dân trắng trợn trước sự nhắm mắt làm ngơ, đồng tình của đảng cộng sản, làm khoảng cách giàu nghèo ngày càng xa, bất công xã hội ngày càng đáng sợ hơn. Chúng phơi rõ bản chất chế độ độc tài toàn trị cộng sản dù hô hào, cải sửa áp dụng biện pháp nào đi nữa vẫn không thể đem đến “nước mạnh dân giàu, xã hội công bằng, dân chủ văn minh” nên người dân bị cướp đất, cướp nhà, cướp đi quyền sống, quyền mưu cầu hạnh phúc, không còn chọn lựa nào khác là đứng lên chống lại áp bức bất công do chế độ độc tài độc ác cộng sản gây ra.
Đứng trước áp lực phản kháng ngày càng mạnh mẽ, táo bạo và dứt khoát của người dân bị trị, khiến giai thống trị cộng sản buộc phải thay đổi giả vờ để giảm áp lực của người dân lẫn các tổ chức quốc tế lên giai cấp cầm quyền cộng sản, qua việc hứa hẹn tuân thủ luật pháp quốc tế, bảo đảm nhân quyền cho người dân Việt Nam để được duyệt xét tham gia các tổ chức xã hôi, kinh tế, chính trị...của quốc tế.
Với các hứa hẹn miệng lẫn trên các văn bản ký kết tôn trọng chuẩn mực nhân quyền quốc tế, sửa đổi bổ sung một số điều luật theo yêu cầu quốc tế, chỉ là đối phó tình thế. Trong thực tế cộng sản Việt Nam không hề thực hiện hứa hẹn, cam kết quốc tế, ngay cả việc không thi hành đúng theo luật pháp do chúng làm ra lẫn các luật pháp quốc tế mà chúng trưng ra để thỏa mãn yêu cầu đòi hỏi nhằm nhận được trợ giúp viện trợ của các tổ chức quốc tế.
Ngày nay kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa không còn giá trị lợi dụng tuyên truyền được nữa, chúng lại tung ra chiêu trò mới với khẩu hiệu “chủ nghĩa xã hội thế kỷ 21” để tiếp tục bịp bợm người dân cũng như một bộ phận không nhỏ cán bộ đảng viên lung lay niềm tin, có dấu hiệu tự chuyển biến, tự chuyển hóa không còn mặn mà với con đường xã hội chủ nghĩa vì biết chủ nghĩa xã hội là dối trá hoang tưởng, là đường đi không đến. Thế nhưng không may cho đảng cộng sản Việt Nam là trong lúc “chủ nghĩa xã hội thế kỷ 21” được tuyên giáo mở loa đài ca tụng như là ngọn đuốc soi đường cho nhân loại trong thế kỷ 21, cũng chính là lúc “chủ nghĩa xã hội thế kỷ 21” ở nơi khai sinh ra nó không sống hùng, sống mạnh mà bắt đầu đổ bệnh liệt giường, có dấu hiệu bất trị, hết thuốc chữa chỉ chờ tắt thở đem chôn thôi.
Trước sự thật không thể chối bỏ là “chủ nghĩa xã hội chủ nghĩa thế kỷ 21” đã chìm dần vào con đường tự vỡ. Thế cho nên đám đầu sỏ tàn dư cộng sản Việt Nam không chấp nhận thực tế chủ nghĩa xã hội phải bị xóa sổ là sự thật không thể đảo ngược. Chúng ngoan cố không chịu buông bỏ độc quyền quyền lực, chúng chỉ đạo tuyên giáo trung ương nghiên cứu lý luận nhồi nhét vào đầu tay chân loa đài, văn nô bồi, tuyên truyền viên, dư luận viên, cò mồi viên... định hướng dư luận, thực hiện âm mưu chính trị lưu manh để tiếp tục lừa gạt dân tộc Việt Nam, dìm đất nước Việt Nam xuống vực sâu đói nghèo lạc hậu và chậm tiến.
Hiện nay, đảng cộng sản Việt Nam đang phát động phong trào làm sống lại chiêu bài “hòa hợp hòa giải dân tộc” một chiêu bài mà đảng cộng sản đã từng sử dụng và lừa gạt thành công trong quá khứ. Không cần phải nhắc lại ở đây vì có có rất nhiều người đưa ra dẫn chứng lẫn phân tích các âm mưu của đảng cộng sản giăng ra cho cái gọi là “hòa hợp hòa giải dân tộc”, kể từ khi đảng cộng sản sản sinh ra cụm từ hòa hợp hòa giải này.
Để có cơ sở vạch trần âm mưu “hòa hợp hòa giải” của đảng cộng sản chúng ta có thể tham khảo một số bài viết nằm trong âm mưu phát động chiến dịch “hòa hợp hòa giải” gồm các bài sau đây: “...Phỏng vấn linh mục Nguyễn Công Danh về hòa hợp và đoàn kết dân tộc; Nhà báo hải ngoại với sự nghiệp hòa hợp hòa giải dân tộc; Hòa giải là một mệnh lệnh của cả dân tộc...Muốn hòa hợp dân tộc thì không nên đem cái tôi ra áp đặt; Chấp nhận cái khác biệt để hòa hợp hòa giải dân tộc; Nuôi thù hận, cản trở hòa hợp là có tội với tương lai...”(*)
Bên cạnh chiêu bài “hòa hợp hòa giải dân tộc”, tuyên giáo trung ương đảng nghiên cứu lý luận học tập đưa vào tuyên truyền định hướng dư luận về cái gọi là nhà nước dân chủ độc đảng sẽ “giống” như các nhà nước Singapore, Taiwan, South Korea đã thực hiện và thành công trong xây dựng, phát triển giúp cho nước họ cất cách bay lên ngang tầm với các nước dân chủ tiên tiến thời hiện đại. Thế nhưng tuyên giáo cộng sản chỉ nói một nửa sự thật về các nhà nước này. Theo như định hướng là các nước Sing, Đài, Hàn cũng độc tài, độc đảng sẽ giống như nhà nước mà đảng ta thực hiện “sắp tới đây”. Tuyên giáo cộng sản cũng không đá động gì đến thiết chế chính thể dân chủ là nền tảng, động lực đưa các nước này vươn lên trong thời gian tương đối ngắn sau hoang tàn đổ nát của chiến tranh.
Sự thật là trong thời chiến tranh lạnh giữa thế giới tự do với độc tài công sản, các nước Sing, Đài, Hàn cần có một số điều luật khắt khe, hạn chế quyền tự do cá nhân để ngăn chận làn sóng đỏ cộng sản xâm nhập phá hoại chương trình xây dựng, phát triển đất nước họ. Thời gian đó, các nước dân chủ Sing, Đài, Hàn chỉ có một đảng chính trị mạnh cầm quyền liên tục hàng chục năm không có đối thủ chính trị mạnh để cạnh tranh quyền lực nhà nước. Thế cho nên ngày nay đảng cộng sản Việt Nam cố tình đấu nhẹm sinh hoạt chính trị đa đảng và diễn giải sai lệch là các nước này độc tài độc đảng, vẫn dân chủ, vẫn làm cho nước mạnh dân giàu!
Thật ra là các nước Sing, Đài, Hàn không tổ chức nhà nước độc tài kiểu cộng sản, họ có thiết chế chính thể dân chủ, không bóp nghẹt các quyền tự do căn bản của người dân, họ không cấm người dân ra báo tư nhân, không cấm người dân thành lập hội đoàn, đoàn thể xã hội, các đảng phái chính trị tham gia đấu tranh với đảng cầm quyền, đấu tranh cho một xã hội công bằng, dân chủ văn minh... yếu tố hình thành động lực đấu tranh cho đất nước phát triển đúng hướng ý chí và nguyện vọng của toàn dân.
Giai đoạn hiện tại chủ nghĩa xã hội hay chủ nghĩa xã hội thế kỷ 21 đã tự vỡ và chiêu bài hòa hợp hòa giải chỉ là chiếc loa rè, không còn ăn khách nữa nên đảng cộng chuyển hướng dư luận về một nhà nước “độc tài độc đảng”, với luận điệu bịp bợm “độc đảng nhưng dân chủ” như Sing, Đài, Hàn theo chúng định hướng nhằm mục đích giúp đám tàn dư cộng sản, lãnh đạo đảng cộng sản tiếp tục độc quyền ngồi trên đầu trên cổ nhân dân Việt Nam, tàn phá đất nước Việt Nam.
Bổn phận của mọi người Việt Nam yêu nước đấu tranh cho một Việt Nam dân chủ, chúng ta cần phải lên tiếng để vạch trần âm mưu tuyên truyền láo khoét về xã hội chủ nghĩa thế kỷ 21, về hòa hợp hòa giải dân tộc, về một thể chế bịp bợm “dân chủ độc đảng”...
Không khó để chúng ta thấy, mọi giải pháp để củng cố độc quyền quyền lực cho đảng cộng sản hay biến đổi hình thái độc tài cộng sản sang bất cứ hình thức độc tài nào khác đều không phải là tương lai của Việt Nam. Tương lai của công bằng xã hội không nằm trên con đường xã hội chủ nghĩa hay hoà hợp hoà giải dân tộc nằm dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản và tương lai nhà nước độc đảng không thể hình thành được thiết chế dân chủ, nhà nước dân chủ. Tất cả thủ đoạn của đảng cộng sản đang mưu tính đều không phải là tương lai của Việt Nam, phải bị loại bỏ.
Mọi dự án chính trị hay toan tính chính trị nào cho tương lai Việt Nam đều không nằm trong độc tài độc đảng! Toan tính cho tương lai Việt Nam, điều kiện tiên quyết phải tập trung vào dân chủ, chỉ có nhà nước dân chủ, thiết chế chính thể dân chủ mới là tương lai của Việt Nam. Những diễn biến dân chủ khắp nơi trên thế giới từ ôn hòa đến bạo động xảy ra từng ngày và độc tài dù là độc tài nào đi chăng nữa vẫn không thể đảo ngược khát vọng dân chủ của nhân loại thời hiện đại. Việt Nam cũng không thể nằm ngoài trào lưu đó và đảng cộng sản Việt Nam phải thấy rằng chỉ có hai con đường cho việc thực hiện dân chủ cho Việt Nam: một là đảng cộng sản chủ động chuyển đổi trong hòa bình; hai là người dân đứng lên làm cách mạng lật đổ chế độ.
Có lẽ lãnh đạo cấp cao của đảng cộng sản cũng đã thấy bạo lực của đàn áp, tra tấn nhục hình đã không đè bẹp được quyền được sống, quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh phúc của người dân trong thời đại toàn cầu, thời đại thông tin.
Hơn ai hết đảng cộng sản phải thấy rằng, với khủng bố đàn áp, dùi cui nhục hình gây chết người trên đường, trong trại tạm giam, tạm giữ ngày càng nhiều nhưng vẫn không dập tắt được làn sóng phẫn nộ của người dân. Người dân khắp Bắc, Trung, Nam đã đứng lên đấu tranh thách thức bạo quyền từ cá nhân đơn lẻ âm thầm đến vang dội khắp cả nước như Đoàn Văn Vươn, Đặng Ngọc Viết...Từ các nhóm dân oan nhỏ lẻ của mấy mươi tỉnh thành tập trung về Hà Nội, Sài Gòn đến chuyển biến sang tử thủ chống giải tỏa cưỡng chế của người nông dân Dương Nội, Hà Tỉnh, Ninh Thuận...và từ thụ động để yên cho lực lượng côn đồ còn đảng còn mình đánh đập khiêng vác như heo lúc ban đầu.
Giờ đây phản kháng bắt đầu leo thang, người dân đã biết dùng gạch đá chống lại lực lượng đàn áp. Những diễn tiến phản kháng của người dân từ gục đầu cam chịu đến kiên trì khiếu kiện đòi công lý cho gia đình mình năm này sang năm khác, chuyển sang việc sử dụng các biện pháp thô sơ “gạch, đá” chống lại lực lượng cưỡng cướp gia tài sự sản của họ. Thực tiễn cho chúng ta nghiệm ra rằng phản kháng bằng gạch đá, có khả năng chuyển sang bom xăng, vũ khí tự chế là rất gần và khi bạo loạn bom xăng, vũ khí tự chế nổ ra khắp nước thì chuyện gì xảy ra? Chắc chắn bạo lực cách mạng lật đổ sẽ tới, máu người dân sẽ tiếp tục đổ xuống cho khát vọng tự do dân chủ, cho quyền làm người của họ và cách mạng bạo lực lật đổ có tốt hơn là cách những người lãnh đạo nắm giữ quyền lực đảng cộng sản chủ động buông bỏ độc quyền lãnh đạo làm cuộc thay đổi thể chế chính trị trong hòa bình?
Bạo lực cách mạng lật đổ chế độ độc tài cộng sản đang diễn biến từng ngày và có diễn ra hay không? Tất cả còn chờ thái độ ngoan cố hay biết phục thiện, biết “gặp thời thế thế thời phải thế” của thiểu số lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam!